- Nhị hoàng tử, đã làm theo lời ngài phân phó, mở phong ấn lồng giam của Cương Bối Hùng.
Mạc thống lĩnh cúi đầu nói.
Trên mặt Dương Vạn Sơn lộ vẻ tươi cười, hết sức hài lòng gật đầu:
- Mạc thống lĩnh làm được không tệ, ta nhớ kỹ, sau này chờ ta kế thừa vị trí thái tử, sẽ không quên công lao của Mạc thống lĩnh lần này.
Nghe vậy, trên mặt Mạc thống lĩnh có một tia phức tạp, nhưng vẫn nói:
- Tạ ơn nhị hoàng tử.
Dương Vạn Sơn không lại nhìn Mạc thống lĩnh, đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào lối vào Ngự Thú viên, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng tàn khốc.
- Phương Lâm, Dương Phá Quân, hai người các ngươi sẽ chết ở bên trong.
Trong lòng Dương Vạn Sơn thầm nói.
- Điện hạ, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi.
Một nam tử trung niên nói.
Dương Vạn Sơn gật đầu, chỉ có điều vẫn nhìn Mạc thống lĩnh dặn dò:
- Sau khi chuyện thành công, hủy thi thể của hai người trong đó.
- Vâng!
Mạc thống lĩnh đáp.
Ngay lập tức, Dương Vạn Sơn lại chắp tay sau lưng, cùng bốn nam tử trung niên này rời khỏi Ngự Thú viên, dọc đường đi chuyện trò vui vẻ, dường như chuyện gì cũng không có phát sinh qua.
Sau khi Dương Vạn Sơn rời khỏi, này Mạc thống lĩnh lập tức phân phó đám thủ hạ nói:
- Đi xung quanh dò xét một chút, có bất kỳ tình huống gì phải báo lại cho ta.
Một đội thủ vệ lập tức tản ra, đi tuần tra ở xung quanh Ngự Thú viên.
Thần sắc của Mạc thống lĩnh cực kỳ phức tạp, trong lòng không chỉ hối hận còn lo lắng, nói chung chính là ngũ vị tạp trần, khẩn trương nói không nên lời.
Tối nay hắn làm như vậy, xem như là hoàn toàn ngả về phía trận doanh của nhị hoàng tử Dương Vạn Sơn, sau này bất kể Dương Vạn Sơn xảy ra chuyện gì, mình cũng khó có thể thoát khỏi liên quan.
Mạc thống lĩnh mơ hồ có chút hối hận, tại sao mình lại bị ma quỷ ám ảnh làm một chuyện như vậy, tham dự vào trong tranh đấu giữa các hoàng tử. Có thể thấy được, trong chuyện tham dự mưu hại Phương Lâm và tứ hoàng tử Dương Phá Quân, hắn muốn bứt ra rời đi, đã không có bất kỳ khả năng nào.
Mưu hại hoàng tử, đây chính là tội danh cực lớn, một khi chuyện để lộ ra, Mạc thống lĩnh cho dù có chín đầu, cũng không đủ chém.
Hoàng đế tức giận, thậm chí trực tiếp sẽ liên luỵ tới cửu tộc, tịch thu toàn bộ gia sản của Mạc thống lĩnh, chém giết cả nhà.
Mạc thống lĩnh hiểu rõ, mình đã bước một chân vào trong vực sâu vạn trượng, đây là một lần cầm tính mạng cả nhà ra đặt cược.
Một khi nhị hoàng tử ngã, như vậy thời điểm Mạc thống lĩnh chết cũng chấm dứt.
Hơn nữa, lần này hắn vẫn không chỉ hại chết một mình Dương Phá Quân, còn có một đệ tử chân truyền của Tử Hà tông Phương Lâm, đệ tử của Hàn Lạc Vân.
Đây cũng là một nhân vật có địa vị cực lớn, nếu như bị Tử Hà tông biết mình hại chết Phương Lâm, như vậy chắc hẳn không đợi Dương Kiến Nghiệp động thủ, một phần lớn cường giả Tử Hà tông lại sẽ tìm tới cửa, chém Mạc thống lĩnh thành nghìn mảnh, vạn mảnh.
Mạc thống lĩnh âm thầm kêu khổ. Chuyện gì thế này? Mình xem như là đặt đầu dưới khố rồi.
Chỉ có điều lúc này, chuyện làm cũng đã làm, cũng không có thuốc hối hận có thể ăn, đối với Mạc thống lĩnh mà nói, chỉ có thể một con đường đi tới.
Chính là không biết con đường này, cuối cùng là đường chết, hay là một con đường rộng thênh thang.
Lúc này, ở tầng trong cùng của Ngự Thú viên, sắc mặt của Phương Lâm và Dương Phá Quân cực kỳ khó coi, Cương Bối Hùng bị giam giữ ở trong lồng giam vốn đầy hung ác, lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Dương Phá Quân cho dù là chậm hiểu đi nữa, cuối cùng cũng hiểu rõ, đây là muốn thả Cương Bối Hùng ra, để cho con yêu thú tam biến này xé xác hai người bọn họ a.
- Hắn làm sao có thể ác độc như vậy!
Dương Phá Quân giận dữ gầm thét lên, toàn thân có vẻ cực kỳ phẫn nộ.
Phương Lâm liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng thầm thở dài. Đây là cạnh tranh giữa các hoàng tử, chỉ có sống hay chết, không có tình huynh đệ gì.
Hơn nữa Phương Lâm vẫn hiểu rõ, Dương Vạn Sơn này không chỉ bởi vì muốn diệt trừ hoàng tử Dương Phá Quân này, còn có cả mình. Dù sao trong cuộc chiến tuyển chọn trước đó, mình đã làm Dương Vạn Sơn hắn rất mất mặt, trong lòng nhất định là ghi hận mình.
- Phương Lâm, lần này hai chúng ta xem như là chạy trời không khỏi nắng. Chỉ là ta không cam lòng, không có chết ở trong hang động vô tận dưới lòng đất, lại chết ở trong tay huynh đệ ruột thịt của mình.
Hai mắt Dương Phá Quân muốn nứt ra nói.
Lúc con Cương Bối Hùng này hình như phát hiện ra pháp trận đã không tồn tại, trên gương mặt hung ác đầy vẻ hưng phấn, trong giây lát giận dữ gầm thét lên, hai chân gấu hung hăng đánh vào trên lồng giam.
Ầm ầm!!
Chỉ nghe một tiếng động rất lớn vang lên, lồng giam làm bằng tinh thép bách luyện trong nháy mắt bị chia năm xẻ bảy, vặn vẹo không chịu nổi.
Chỉ thấy con Cương Bối Hùng này chậm rãi từ trong nhà giam đi ra, thân đứng thẳng lên, cao quá năm người cộng lại, mang theo khí tức khủng khiếp, khiến cho mười một con yêu thú tam biến khác đều hưng phấn.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu của các loại yêu thú đan vào một chỗ, chấn động tới mức màng tai người ta ong ong vang dội, yêu khí dâng trào giống như sóng triều, một đợt tiếp một đợt, dội lên trên thân của hai người.
Sắc mặt Dương Phá Quân hoảng sợ. Khi cách pháp trận còn không phát hiện ra, nhưng thật sự đối mặt với yêu thú cảnh giới tam biến này, mới có thể phát hiện loại uy áp này là khủng khiếp đáng sợ tới mức nào.
Tình huống này khác hẳn với lúc ở trong hang động vô tận dưới lòng đất, lần này hai người bọn họ gần như không có bất kỳ đường lui nào, hơn nữa không gian nhỏ hẹp như vậy, con Cương Bối Hùng này chỉ cần vừa nhào tới, hai người bọn họ gần như lại không thể lui được nữa.
- Phương Lâm, ta nhớ ngươi có một thanh kiếm, hình như có thể hút máu, nhanh lấy ra đối phó với con Cương Bối Hùng này đi.
Dương Phá Quân nói.
Phương Lâm nghe vậy, cũng nghĩ tới. Hắn vội vàng vỗ vào túi Cửu Cung, tà kiếm màu đỏ như máu bị hắn cầm ở trong tay.
- Ừ?
Sau một khắc, Phương Lâm liền phát hiện có điểm không đúng lắm, thanh tà kiếm màu đỏ như máu này tại sao lại hoàn toàn không có chút phản ứng gì, ảm đạm không ánh sáng. Khi ở hang động vô tận dưới lòng đất, ngay cả máu của mình cũng hút, nhưng bây giờ giống như biến thành một thanh kiếm bình thường.
- Thế nào?
Dương Phá Quân lo lắng hỏi. Khi mắt thấy con Cương Bối Hùng này đã ra khỏi nhà giam, đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, lúc này hắn cũng không biết chỗ Phương Lâm lại xảy ra chuyện gì.
Phương Lâm cười gượng nói:
- Kiếm này hình như mất linh.
Vẻ mặt Dương Phá Quân khó hiểu. Chuyện gì vậy? Thế nào vào thời khắc mấu chốt lại mất linh? Đây không phải là muốn muốn mạng mình sao?
Phương Lâm cũng không nghĩ tới, thanh kiếm này thế nào lại mất linh, chỉ có điều hình như sau khi mình từ hang động vô tận dưới lòng đất trở về, lại không để ý đến tới thanh kiếm này.
Ngay lập tức, Phương Lâm cũng thu thanh kiếm vào, nếu thanh kiếm này vô dụng, vậy lại chỉ có thể dựa vào chính mình.
Dương Phá Quân đã hoàn toàn tuyệt vọng, yêu thú cảnh giới tam biến quá cường đại, tương đương với cường giả Thiên Nguyên, hắn và Phương Lâm đều vẫn chỉ là cảnh giới Địa Nguyên, tại sao có thể là đối thủ của con Cương Bối Hùng này?
Gào!!!
Đột nhiên, con Cương Bối Hùng này phát ra một tiếng rít gào, hung tính nổi lên, vọt về phía Phương Lâm và Dương Phá Quân.
Một con gấu đứng thẳng lên, khí thế chợt xông tới quả thực chính là khiến người ta hít thở không thông.
Chí ít ở một khắc khi Cương Bối Hùng vọt tới, Dương Phá Quân hít thở nhất thời dừng lại một chút.
Phương Lâm đột nhiên đứng dậy, chắn ở phía trước người Dương Phá Quân, đôi mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào con Cương Bối Hùng này.