Cho dù Cổ Đạo Phong còn muốn chèn ép Phương Lâm, nhưng Phương Lâm vẫn là đệ tử Đan tông của hắn. Ở trước mặt người ngoài, nếu như hắn không che chở cho người một nhà, vậy hắn làm thủ tọa cũng thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, trước đây Hàn Ngâm Nguyệt đã từng nói chuyện với Cổ Đạo Phong. Tuy rằng Hàn Ngâm Nguyệt không có nói quá rõ, nhưng Cổ Đạo Phong nghe được Hàn Ngâm Nguyệt hi vọng Cổ Đạo Phong không nên vô cớ nhằm vào Phương Lâm.
Bởi vậy, vào lúc này cho dù trong lòng Cổ Đạo Phong lại căm tức Phương Lâm, cũng không thể lại hoàn toàn trách cứ Phương Lâm.
- Cổ thủ tọa, Phương Lâm này đả thương cháu ta. Chuyện này thủ tọa có phải nên cho ta một công đạo hay không?
Nam tử trung niên kia lạnh giọng nói.
Cổ Đạo Phong thu lại vẻ tươi cười, hờ hững nói:
- Lời ấy sai rồi. Nếu như người cháu này của ngươi không vô cớ xông vào đây, lại không phân tốt xấu ra tay với Phương Lâm, làm sao có thể bị Phương Lâm gây thương tích. Tài nghệ không bằng người mà thôi, làm sao có thể trách đến trên đầu Phương Lâm?
Nghe hắn nói như thế, khóe miệng Phương Lâm co giật. Cổ Đạo Phong này cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người.
Nam tử trung niên nghe vậy liền căm giận nhìn Cổ Đạo Phong, Cổ Đạo Phong lại hoàn toàn không nhìn hắn, bộ dạng giả vờ ung dung như gió thoảng mây bay.
- Lục thúc, thúc bớt tranh cãi đi.
Độc Cô Niệm ở bên cạnh lại oán giận nói.
Lục thúc của Độc Cô Niệm quả thực hết chỗ nói rồi. Nàng có phải là người của Độc Cô gia ta hay không? Thế nào mới một thời gian không gặp, đã bị lừa gạt tới mức đưa cùi chỏ ra bên ngoài rồi?
- Nếu đường đệ của ta tài nghệ không bằng người, vậy cũng không thể nói gì hơn. Chỉ có điều ta ngược lại muốn lĩnh giáo thủ đoạn của ngươi một chút, thế nào?
Người thanh niên vẫn lạnh lùng nghiêm nghị không nói gì đột nhiên mở miệng, khí thế ép người nhìn Phương Lâm.
Trong lòng Phương Lâm nhất thời kinh sợ. Người thanh niên này cho hắn cảm giác rất không bình thường, lợi hại hơn Độc Cô Nguyên này rất nhiều.
Độc Cô Niệm cũng bối rối, khuyên nhủ:
- Ngươi làm vậy không phải là khi dễ người sao? Ngươi cũng đã tiến vào cảnh giới Địa Nguyên hai năm. Phương Lâm vừa mới trở thành võ giả Địa Nguyên. Hắn làm sao có thể là đối thủ của ngươi?
Phương Lâm nhìn Độc Cô Niệm. Nha đầu kia tự nhiên còn nói chuyện giúp mình. Chẳng lẽ là… nàng coi trọng mình rồi sao?
Nghĩ tới đây, Phương Lâm cảm thấy điều này là rất có thể. Dù sao các phương diện của mình đều ưu tú như vậy, Độc Cô Niệm này cùng mình coi như là không đánh không quen biết, khiến nàng vừa gặp đã thương mình cũng không phải không có khả năng.
- Niệm nhi, chẳng lẽ nàng bị Phương Lâm này đổ thuốc mê rồi sao? Tại sao lại tận tình nói giúp hắn như vậy?
Nam tử trung niên có phần bất mãn nói.
Độc Cô Niệm hừ một tiếng, nói:
- Ta tuy rằng rất chán ghét người này, nhưng hắn dù sao cũng dạy ta Chấn Tam Sơn, coi như là bán sư phụ của ta. Ta làm sao có thể đứng nhìn các ngươi khi dễ hắn được?
Phương Lâm vui mừng. Không ngờ nha đầu kia vẫn rất có nguyên tắc. Xem ra mình dạy Chấn Tam Sơn cho nàng, cũng không hề lãng phí.
Nam tử trung niên nghe vậy liền lộ ra vài phần kinh hãi. Hắn lập tức lấy ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Phương Lâm:
- Hắn biết phương pháp luyện đan cổ Chấn Tam Sơn thất truyền sao? Làm sao có thể như vậy được?
Độc Cô Niệm không nhịn được nói:
- Không có gì là không có khả năng. Ta cũng đã từng tận mắt nhìn thấy.
Nam tử trung niên thấy Độc Cô Niệm nói như vậy, cũng biết sẽ không phải là giả.
Nhưng phương pháp cổ Chấn Tam Sơn trong truyền thuyết không ngờ lại xuất hiện ở trong tay một tiểu tử chưa ráo máu đầu, thật sự khiến người ta cảm thấy khó có thể tin nổi.
- Vậy nàng học được không?
Nam tử trung niên lại hỏi.
Thần sắc Độc Cô Niệm có hơi xấu hổ, nói:
- Ta vừa mới học nửa tháng, vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ.
Phương Lâm liếc mắt nhìn nàng, cũng không có vạch trần ra. Cái gì mà còn chưa hoàn toàn nắm giữ. Thật ra ngay cả nhập môn còn chưa tới.
Chỉ có điều Độc Cô Niệm nói như vậy ngược lại là khiến cho tâm tư của nam tử trung niên thoáng cái vui vẻ, sự thù địch với Phương Lâm cũng giảm đi.
Ngược lại là người thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, hình như vô cùng muốn động thủ tranh đấu cùng Phương Lâm một trận.
- Phong nhi, không được vô lễ.
Nam tử trung niên nói một tiếng. Lúc này người thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị mới lặng lẽ trở lại phía sau, trên mặt có vài phần không cam lòng.
Phương Lâm thầm thấy may mắn. Nếu như người này cố ý muốn động thủ với mình, vậy mình rốt cuộc là đánh hay không đánh?
Đánh, hình như đánh không lại.
Không đánh, lại khiến mình bị mất mặt.
May là không đánh nhau, bằng không Phương Lâm thật đúng là quá lúng túng.
- Phương Lâm, chuyện này là do cháu ta không đúng. Chỉ có điều ngươi cũng tổn thương hắn rồi, chuyện này dừng ở đây đi.
Nam tử trung niên làm ra bộ dạng vô cùng miễn cưỡng nói.
Phương Lâm bĩu môi, cũng không nói gì.
Nam tử trung niên lại nhìn về phía Độc Cô Niệm, hỏi:
- Niệm nhi, ở bên ngoài chơi cũng đủ rồi, theo ta trở về đi.
Phương Lâm vừa nghe vậy, nhất thời lộ ra vẻ chờ mong. Hắn thầm mong nha đầu thối này mau trở về đi.
Nào ngờ Độc Cô Niệm lại lắc đầu:
- Lục thúc, bây giờ ta không thể trở về được. Chờ ta hoàn toàn học được Chấn Tam Sơn, ta mới trở về.
Phương Lâm không nhịn được nói:
- Thật ra ngươi đã học gần được, tự mình về nhà từ từ luyện là được, không nhất định phải ở lại chỗ này.
Độc Cô Niệm nghe vậy, trừng mắt với Phương Lâm, nói:
- Ngươi lại muốn đuổi ta đi như thế sao? Yên tâm, ta chỉ cần hoàn toàn học được Chấn Tam Sơn, cũng sẽ không ở lại chỗ ngươi nữa. Trước lúc đó, ngươi muốn vứt bỏ ta, vậy không có cửa đâu!
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy buồn cười. Vẻ mặt Phương Lâm lại đầy cay đắng. Nha đầu thối này thật đúng là giở trò vô lại với mình.
Nam tử trung niên kia cũng có vẻ bất đắc dĩ. Lần này mình đi ra chính là để dẫn Độc Cô Niệm trở về. Nhưng nha đầu kia lại có thái độ kiên quyết như thế, hắn cũng không tiện cứng rắn động thủ, chỉ có thể mặc nàng vậy.
- Đã như vậy, Niệm nhi tự giải quyết cho tốt. Nếu như có người khi dễ cháu, cháu chỉ cần liên lạc về nhà, Lục thúc sẽ lập tức chạy tới.
Nam tử trung niên nói xong, lại giao một khối ngọc giản cho Độc Cô Niệm.
Sau khi Độc Cô Niệm nhận lấy, vẫy vẫy tay, ra hiệu nàng đã biết.
Nam tử trung niên nhìn về phía Phương Lâm, sử dụng một loại cảnh cáo giọng nói nói:
- Phương Lâm, nếu để cho ta biết ngươi có bất kỳ hành vi gây rối nào đối với Niệm nhi, ta nhất định cho ngươi nếm thử mùi vị thống khổ nhất thế gian!
Uy hiếp ta sao?
Phương Lâm nâng mí mắt, không mặn không nhạt nói:
- Ta còn sợ nha đầu kia gây rối với ta đấy.
Mọi người không nói được gì. Sắc mặt nam tử trung niên khó coi. Hắn nói khách sách với Cổ Đạo Phong vài câu, liền dẫn theo người thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị và Độc Cô Nguyên vội vàng rời đi.
Cổ Đạo Phong cũng không ở lại chỗ của Phương Lâm lâu, tự mình tiễn ba người Độc Cô gia đến bên ngoài sơn môn.
Trong viện chỉ còn lại hai người Độc Cô Niệm và Phương Lâm. Chẳng biết tại sao, Phương Lâm cảm thấy nha đầu thối này hình như không còn đáng ghét giống như trước đây nữa.
- Này, lần này chính là ta giúp ngươi giải vây. Nếu không có ta, ngươi chắc chắn sẽ bị đám người Lục thúc hung hăng đánh một trận.
Độc Cô Niệm đắc ý nói.
Vẻ mặt Phương Lâm cổ quái:
- Ngươi nói giúp ta như vậy, có phải coi trọng ta hay không?
Thần sắc Độc Cô Niệm cứng đờ, lập tức dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn Phương Lâm. Nàng cũng không nói một lời nào, lại nhìn chằm chằm vào hắn như vậy.
Phương Lâm bị nàng nhìn, toàn thân cảm thấy không được tự nhiên, lúng túng cười:
- Coi như ta không nói gì.
...
Ba ngày sau, Hàn Ngâm Nguyệt tới, đồng thời đưa tới tất cả những dược liệu cần thiết để chế luyện Băng Lộ đan. Nàng còn mang theo một cái lò luyện đan thượng đẳng.