Đương nhiên, Phương Lâm không tính lấy đan dược tới Đan các bán. Bởi vì Đan các thật sự quá lừa đảo. Nếu như bán đan dược của mình ở chỗ đó, chắc hẳn cuối cùng mình cũng không chiếm được bao nhiêu lợi ích.
Chỉ có điều loại chuyện bán đan dược này, còn có một cách khác. Phương Lâm tính bán Nội Kình đan cho những đệ tử Võ tông. Bước đầu tiên chính là phải khiến cho những đệ tử Võ tông đó biết trong tay mình có Nội Kình đan hiếm thấy mới được.
Hơn nữa, Phương Lâm từng nghe Hứa Sơn Cao nói, nếu như đệ tử chính thức tự ý bán đan dược ra bên ngoài, sẽ bị Đan các chèn ép và ngăn lại. Trước đây cũng có một vài đệ tử chính thức chế luyện đan dược sau đó len lén bán cho đệ tử Võ tông, cuối cùng gặp các loại áp lực từ Đan các, vẫn phải ngoan ngoãn cầm đan dược giao cho Đan các bán.
Phương Lâm cũng đang lo lắng về vấn đề này. Nếu chẳng may sau này đan dược của mình bán quá tốt, gặp phải Đan các chèn ép thì phải làm sao? Cho nên cũng cần suy nghĩ tốt về vấn đề này, để tránh cho đến lúc đó chân tay luống cuống.
Một người nghĩ tất nhiên khó có thể có một sách lược vẹn toàn. Phương Lâm liền đi tới chỗ của Hứa Sơn Cao. Người này lăn lộn ở đệ tử chính thức nhiều năm, hiểu biết được nhiều tình hình hơn Phương Lâm, có thể cung cấp cho Phương Lâm không ít ý kiến.
Hứa Sơn Cao nghe được Phương Lâm muốn tự mình bán đan dược ra ngoài, hắn có hơi giật mình. Nhưng suy nghĩ một chút, đây chính là phong cách hành sự của Phương Lâm, hắn lại không kinh ngạc nữa.
Hai người ngồi đối diện nhau, Hứa Sơn Cao nhíu mày, nói:
- Chuyện này cũng không dễ làm. Ta tin tưởng đan dược của Phương sư đệ khẳng định sẽ bán rất tốt. Nhưng vấn đề ở chỗ Đan các. Đan các chắc hẳn sẽ rất nhanh lại phát hiện ra. Đến lúc đó sư đệ sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
Phương Lâm hỏi:
- Vậy có biện pháp nào có thể giải quyết không?
Hứa Sơn Cao lắc đầu, nghiêm giọng nói:
- Đám đệ tử chúng ta làm sao có khả năng chống lại Đan các? Trước đây không phải không có ai từng nghĩ biện pháp, nhưng Đan các quá mức cường thế. Những mưu kế nhỏ, trò khôn vặt đó căn bản hoàn toàn không có tác dụng.
Dừng một chút, Hứa Sơn Cao còn nói thêm:
- Ta thấy sư đệ vẫn nên giao đan dược cho Đan các bán đi. Tuy rằng lợi ích sẽ bị Đan các lấy đi một ít, nhưng tốt ở chỗ ổn thỏa. Đến lúc đó ngươi cho những trưởng lão Đan các đó một ít lợi ích, ngươi ở trong Đan các cũng coi như có quan hệ nhân mạch, đi tới Đan các bán thứ gì, cũng có thể được giảm bớt.
Phương Lâm không nói gì. Ta chạy tới tìm ngươi nghĩ biện pháp, ngươi tự nhiên khuyên ta giao đan dược cho Đan các bán?
Phương Lâm nói:
- Nếu như thật sự không được, ta sẽ bán đan dược cho Đan các. Nhưng lúc này vẫn phải thử một chút.
Hứa Sơn Cao thấy Phương Lâm chấp nhất, trầm tư một chút, bỗng nhiên nói:
- Không bằng như vậy đi. Ta giới thiệu cho ngươi mấy đệ tử Võ tông, bảo bọn họ nhờ ngươi chế luyện đan dược. Ngươi mượn lý do này, bán đan dược trong tay cho bọn họ.
Phương Lâm ngẩn ra, lập tức vỗ đùi, nói:
- Biện pháp này tốt!
Nói xong, hắn lại cổ quái nhìn Hứa Sơn Cao, nói:
- Ngươi thật sự nghĩ ra được biện pháp này?
Trên mặt Hứa Sơn Cao lộ vẻ xấu hổ, cười gượng nói:
- Ta làm sao nghĩ ra được. Chỉ có điều trước đây từng có người làm như vậy, duy trì suốt một thời gian rất lâu mới bị người trong Đan các vô ý biết được. Lần này chúng ta hành sự cẩn thận một chút, cũng bảo những đệ tử Võ tông đó thận trọng hành sự, không nhất định sẽ bị Đan các phát hiện.
- Trước đây có người từng dùng sao? Vậy trước tiên cứ như vậy đã. Nếu như đến lúc đó thật sự bị Đan các phát hiện, lại nghĩ biện pháp khác.
Phương Lâm gật đầu nói.
Sau khi Phương Lâm trở về, đang suy nghĩ làm sao hoàn thiện kế hoạch mới vừa cùng Hứa Sơn Cao thảo luận, chợt nghe phía bên ngoài viện có tiếng người gõ cửa.
- Phương sư đệ có ở đây không?
Giọng nói của một nam tử vang lên.
Phương Lâm mở cửa viện ra, chỉ thấy một người thanh niên dáng vẻ bình thường đang đứng ở bên ngoài, trên mặt tươi cười, chắp tay nói:
- Phương sư đệ, tại hạ nhận sự nhờ cậy của Lư sư huynh, tới mời Phương sư đệ đi tới chỗ của Lư sư huynh tập trung một lát.
Trên mặt Phương Lâm đầy nghi ngờ, nói:
- Lư sư huynh? Lư sư huynh nào? Ta không biết.
Nói xong, hắn liền két một tiếng đóng cửa lại.
Người thanh niên đứng ở ngoài cửa há hốc mồm. Đây là tình huống gì?
Trên mặt người thanh niên lộ ra vài phần tức giận. Mình ăn nói nhỏ nhẹ như vậy, còn bị sập cửa vào mặt. Phương Lâm này thực sự đáng giận.
Chỉ có điều nghĩ đến mục đích mình tới đây, hắn cũng chỉ có thể cố nén tức giận, trên mặt lại nặn ra một nụ cười, gõ cửa.
Phương Lâm mở rộng cửa, trên mặt có phần không kiên nhẫn, nói:
- Ngươi còn chuyện gì nữa? Đã nói không biết.
Người thanh niên thiếu chút nữa không nhịn được. Hắn lại vừa cười vừa nói:
- Phương sư đệ không biết Lư sư huynh cũng không sao. Ngoại trừ Phương sư đệ ra, các đệ tử chính thức mới tiến vào khác đều đã đi. Lần này tập trung, là Lư sư huynh đặc biệt chuẩn bị cho đám đệ tử mới các ngươi.
Phương Lâm vừa nghe, lại mơ hồ đoán được chuyện sẽ phát triển thế nào. Chỉ sợ đây không phải đơn giản chỉ là tập trung.
Phương Lâm lắc đầu, nói:
- Ta gần đây rất bận, sợ là không thể tham gia.
Người thanh niên thấy Phương Lâm lại đóng cửa, vội vàng đưa tay giữ lấy cánh cửa, nói:
- Phương sư đệ, lần này tập trung nếu như ngươi không đi, thật sự quá đáng tiếc. Hơn nữa Lư sư huynh lấy ra Bách Niên Chi hắn cất kỹ, làm tiền thưởng cho lần tập trung này. Đám đệ tử mới các ngươi đều có cơ hội lấy được Bách Niên Chi.
Phương Lâm vừa nghe, ánh mắt lập tức sáng lên. Bách Niên Chi, đây lại là đồ tốt.
- Lúc nào đi?
Phương Lâm hỏi.
Người thanh niên thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Buổi trưa ngày mai, Phương sư đệ nhất định phải tới đấy.
Phương Lâm gật đầu, nói:
- Nếu ta đã đáp ứng, tất nhiên sẽ đi.
Người thanh niên rời đi, Phương Lâm đóng cửa viện, trên mặt lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
- Xem ra là đặc biệt đến vì ta, còn lấy ra Bách Niên Chi tới dụ ta. Nếu ngươi đưa đồ tới trước mắt ta, ta cũng không thể không lấy.
Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phương Lâm đi tìm Hứa Sơn Cao trước. Hắn muốn tìm hiểu xem Lư sư huynh này là nhân vật ra sao. Nếu như ngay cả người khác là ai cũng không biết, lại ngốc tới mức chạy tới, rất dễ dàng bị thua thiệt.
Hứa Sơn Cao vừa nghe Lô sư huynh mời Phương Lâm đi tới tập trung, cũng nói:
- Lư sư huynh là Lư Cửu Hà, là đệ tử thượng đẳng, cũng là một trong những người đi theo Vu Thu Phàm. Nếu hắn chủ động mời ngươi, chắc là không có ý tốt. Ngươi cũng phải cẩn thận.
Phương Lâm biết Lư Cửu Hà này là người đi theo Vu Thu Phàm lại hoàn toàn hiểu rõ. Nếu đối phương tới không có ý tốt, Phương Lâm cũng sẽ không luống cuống. Hơn nữ vì Bách Niên Chi này, Phương Lâm cũng không thể không đi.
Đến trưa, Phương Lâm liền đi tới viện của Lư Cửu Hà này, đã thấy người thanh niên hôm qua tới mời Phương Lâm đang ở ngoài cửa viện, từ phía xa nhìn quanh. Nhìn thấy Phương Lâm, hắn liền vội vàng mỉm cười nghênh đón.
- Phương sư đệ, sư đệ cuối cùng cũng tới. Các đệ tử mới khác đều đã đến, chỉ thiếu mỗi sư đệ.
Người thanh niên vừa cười vừa nói, nụ cười trên mặt dường như muốn tràn cả ra.
Phương Lâm gật đầu, nói:
- Đi phía trước dẫn đường.
Sắc mặt của người thanh niên cứng đờ. Người này tự nhiên bảo mình đi trước dẫn đường? Ngươi bị mù sao? Cánh cửa lại ở trước mặt ngươi, còn cần ta dẫn đường cho ngươi sao? Ta dẫn bà ngoại ngươi thì có!
- Phương sư đệ, nếu tới, vì sao không tiến vào?
Nhưng vào lúc này, từ trong viện truyền đến một giọng nói tương đối uy nghiêm.