Trong tay Cổ Đạo Phong cầm ba tờ phương pháp Chấn Tam Sơn do Phương Lâm viết ra, càng nhìn chân mày càng nhíu chặt.
Sau khi xem hết ba tờ giấy, Cổ Đạo Phong trầm mặc không nói, lông mày nhíu chặt, ở sau bàn chậm rãi đi qua đi lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Phía dưới, lão nhân mặc áo trắng cuối cùng không nhịn được nói:
- Thủ tọa, chẳng lẽ Phương Lâm kia đang trêu chúng ta?
Lão bà áo đen không nói lời nào, trong lòng nàng cũng có hơi hoài nghi, nhưng không có dễ dàng mở miệng nói ra.
Trên khuôn mặt nho nhã của Cổ Đạo Phong ngược lại giống như giếng cổ không gợn sóng. Khi nghe được lão nhân mặc áo trắng nói vậy, hắn chậm rãi mở miệng nói:
- Tạm thời không nên vội vàng đưa ra kết luận. Sau khi luyện qua phương pháp này lại suy nghĩ tiếp.
Nghe vậy, lão nhân mặc áo trắng cùng lão bà áo đen chỉ có thể gật đầu tán thành.
Sau khi hai người rời đi, một người thanh niên đi tới trong đại điện. Sau khi Cổ Đạo Phong giao ba trang giấy cho hắn, người thanh niên nói cảm ơn rồi rời đi.
Ba ngày sau, người thanh niên lại xuất hiện ở bên trong đại điện, sắc mặt có phần tái nhợt, trong mắt đầy tức giận.
- Đây căn bản không phải là phương pháp luyện tập Chấn Tam Sơn. Dựa theo trên giấy nói, đi luyện tập, dẫn đến kinh mạch của ta xuất hiện cảm giác đau đớn mãnh liệt, nội kình hỗn loạn khó có thể khống chế! Chúng ta bị Phương Lâm kia đùa giỡn!
Người thanh niên nổi giận đùng đùng nói.
Cổ Đạo Phong nhìn người thanh niên, nói:
- Có thể đây chính là phương pháp luyện tập Chấn Tam Sơn. Ngươi tạm thời luyện tập một tháng rồi nói tiếp.
Thanh niên xiết chặt nắm đấm, đành gật đầu rời đi.
Bỗng nhiên một ngày, Mạnh Vô Ưu đã lâu không lộ diện, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng đi tới bên trong đại điện Đan tông, trong tay cầm mười bảy tờ phương pháp luyện đan.
Trưởng lão Đan tông tập trung ở đại sảnh. Thủ tọa Cổ Đạo Phong ngồi ở trên cao.
- Mạnh trưởng lão, ngươi bảo bản tọa triệu tập tất cả trưởng lão đến đây, không biết vì chuyện gì?
Cổ Đạo Phong ôn hòa cười nói.
Toàn bộ Đan tông, ngoại trừ số ít mấy trưởng lão thực sự không cách nào có mặt, những người khác đều đến đông đủ.
Trên mặt một vài trưởng lão lộ ra vài phần không kiên nhẫn. Có chuyện quan trọng gì cần tất cả trưởng lão đều trình diện chứ?
Mạnh Vô Ưu đứng ở chính giữa đại điện, nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Cổ Đạo Phong.
Chỉ thấy Mạnh Vô Ưu ôm quyền, hành lễ với Cổ Đạo Phong, sau đó lập tức mở miệng nói:
- Lão phu đã nhiều lần kiểm chứng, có thể xác định, Đan Phương điện tầng chữ Hoàng có mười bảy tờ phương pháp luyện đan chính là sai lầm.
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường đang yên tĩnh, lập tức xôn xao. Ngay cả Cổ Đạo Phong luôn không lộ rõ vui buồn, trong mắt cũng lóe lên sự kinh ngạc.
- Mạnh trưởng lão, ngươi đang nói bậy cái gì vậy?
- Mau mau câm miệng!
- Thực sự đại nghịch bất đạo!
- Dám nghi vấn tiền bối Đan tông ta!
···
Mạnh Vô Ưu vừa mở miệng, nhất thời nhận lấy tiếng quát mắng và công kích của rất nhiều trưởng lão. Thậm chí có mấy trưởng lão đã dùng ngôn từ sắc bén quát mắng.
Một số trưởng lão ngược lại có vẻ rất yên tĩnh, không tùy ý mở miệng nói gì, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về phía Mạnh Vô Ưu lại có vài phần hoài nghi cùng lo lắng.
Triệu Đăng Minh cùng Mạnh Vô Ưu luôn luôn bất hòa, lập tức cười lạnh nói:
- Mạnh trưởng lão, ngươi có biết chính mình đang nói cái gì hay không? Tiền bối Đan tông ta lưu lại phương pháp luyện đan, ngươi lại nói chúng sai. Điều này chính là hành vi đại nghịch bất đạo! Đủ khiến ngươi mất đi thân phận trưởng lão!
Vu Chấn cũng mở miệng nói thêm vào:
- Tiền bối Đan tông ta lưu lại phương pháp luyện đan, chính là trải qua năm tháng thử thách. Ngươi chỉ là một trưởng lão, lại dám nghi vấn tổ tiên? Thực sự không biết tự lượng sức mình!
Mạnh Vô Ưu đứng tại chỗ, thần sắc bình tĩnh như nước, trong hai mắt già nua lại có vẻ kiên định trước nay chưa từng có. Những tiếng chói tai xung quanh hoàn toàn không thể ảnh hưởng tới tâm tư của hắn.
- Yên lặng!
Cổ Đạo Phong lên tiếng, âm thanh giống như chuông lớn, vang vọng ở bên trong đại điện, át đi tiếng nói của tất cả mọi người.
Mọi người dừng đưa ra ý kiến, chờ đợi phản ứng của Cổ Đạo Phong.
- Mạnh trưởng lão, có thể nói tỉ mỉ hơn hay không?
Cổ Đạo Phong bình tĩnh nói.
Mạnh Vô Ưu gật đầu, cầm mười bảy tấm phương pháp luyện đan trong tay lắc nhẹ, nói:
- Khoảng thời gian trước lão phu tiến vào Đan Phương điện của tầng chữ Hoàng, kiểm tra các loại phương pháp luyện đan, phát hiện mười bảy tờ phương pháp luyện đan này tồn tại vấn đề không bình thường, bởi vậy tiến hành nghiệm chứng ngược, cuối cùng xác định, mười bảy tờ phương pháp luyện đan này quả thực tồn tại vấn đề. Lão phu giác tự nghĩ nếu tồn tại vấn đề, không thể bỏ mặc không để ý tới. Hôm nay lão phu khẩn cầu thủ tọa, sửa lại mười bảy tờ phương pháp luyện đan này, tạo phúc cho hậu bối Đan tông ta.
- Hoàn toàn là nói bậy!
Một lão nhân đứng ở phía đầu phẫn nộ quát. Bộ dạng người này cực kỳ già nua, thân hình còng xuống, dường như đã sắp gần đất xa trời. Toàn thân trên dưới đều là dáng vẻ già nua nặng nề, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ qua đời.
Người này là trưởng lão có bối phận cực cao trong Đan tông, tên là Nghiêm Chính Phong. Cho dù là thủ tọa Cổ Đạo Phong cũng phải đặc biệt kính trọng người này ba phần.
Nghiêm Chính Phong có thể nói là một trong những người có tư cách và từng trải nhất trong Đan tông, đặc biệt kính trọng tiền bối Đan tông, không cho phép bất kỳ một người nào có một chút nghi vấn gì đối với tiền bối Đan tông.
Giờ phút này, lời lẽ của Mạnh Vô Ưu đã không chỉ là đang chất vấn, mà là muốn phủ nhận phương pháp luyện đan do các tiền bối Đan tông đời trước lưu lại. Điều này ở dưới cái nhìn của hắn là hành vi đại bất kính, là hành vi đại nghịch bất đạo.
Nghiêm Chính Phong run rẩy đi ra, ngón tay khô quắt già nua chỉ vào Mạnh Vô Ưu, vẻ mặt nghiêm trang quát lên:
- Mạnh Vô Ưu, ngươi dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, thực sự là sỉ nhục Đan tông ta!
Đám người Triệu Đăng Minh, Vu Chấn thầm cười lạnh. Bọn họ không tiện trực tiếp quát mắng Mạnh Vô Ưu, nhưng Nghiêm Chính Phong có thể. Cho dù Nghiêm Chính Phong chỉ vào trán Mạnh Vô Ưu mắng hắn là súc sinh, cũng sẽ không có người nào đứng ra chỉ trích Nghiêm Chính Phong.
Đối mặt với lời quát mắng của Nghiêm Chính Phong, Mạnh Vô Ưu lại không hề nổi giận, trái lại cung kính làm lễ vãn bối về phía Nghiêm Chính Phong.
- Nghiêm trưởng lão tức giận, vãn bối có thể hiểu được. Tiền bối Đan tông ta các đời trước dốc hết tâm huyết, lưu lại rất nhiều phương pháp luyện đan, để cho Đan tông truyền thừa lại đến nay, vãn bối cũng giống như Nghiêm trưởng lão, vô cùng kính nể tiền bối Đan tông ta. Mười bảy tờ phương pháp luyện đan này, trên cơ bản cũng không sai lầm. Chỉ là cần thay đổi một ít dược liệu, cũng không phải là phủ nhận thành quả của tổ tiên. Nghiêm trưởng lão chính là cột trụ của Đan tông ta, còn là tiền bối của đám người Đan tông ta. Mười bảy tờ phương pháp luyện đan này, có thể ở dưới sự chứng kiến của Nghiêm trưởng lão, được sửa đổi lại, sẽ càng tốt hơn.
Mạnh Vô Ưu cung kính nói, vẻ mặt đúng mực, khiến người ta không tìm ra được một lỗi lầm nào.
Nghiêm Chính Phong vừa nghe Mạnh Vô Ưu nói như thế, cũng không tiện nói ra những lời độc ác nào nữa. Tuy nhiên khi nhìn về phía Mạnh Vô Ưu vẻ mặt hắn vẫn không mấy tốt.
Cổ Đạo Phong mở miệng:
- Nghiêm trưởng lão tạm thời bớt giận. Nếu như Mạnh trưởng lão phát hiện chỗ sai lầm trong phương pháp luyện đan, sửa đổi lại, tất nhiên là chuyện may mắn của Đan tông ta.
Cổ Đạo Phong dừng một chút, lại nói:
- Chỉ có điều, Mạnh trưởng lão làm sao chứng minh mười bảy tờ phương pháp luyện đan này là sai lầm. Việc này có liên quan trọng đại, Mạnh trưởng lão có lẽ phải nghĩ kỹ lại, không nên sai lầm.
Cổ Đạo Phong nói ra lời này, không khách khí như thế. Dưới cái nhìn của hắn, hành vi của Mạnh Vô Ưu quả thực là có phần lớn mật. Cho dù là mấy đời thủ tọa của Đan tông trước, cũng không ai dám phát sinh nghi vấn đối với phương pháp luyện đan do tổ tiên lưu lại.