- Đây tính là chuyện gì chứ? Lại không có quan hệ gì tới chúng ta cả.
- Lý gia cũng quá bá đạo đi?
...
Hành động phong tỏa thành của Lý Khai Sơn lập tức lại khiến cho rất nhiều người bên ngoài thành bất mãn, bọn họ đều lên tiếng kháng nghị.
Kết quả, trên bầu trời có mấy đường ánh sáng lao ra, trực tiếp giết chết những phát ra những lời bất mãn, ở trên đường phố bên ngoài thành lưu lại mấy đống thịt nát.
- Còn có ai có dị nghị nữa không?
Lý Khai Sơn lạnh lùng vô tình nói, hắn đứng ở trên bầu trời, duy trì đại trận, lạnh lùng nhìn chăm chú vào phía dưới.
Những tiếng bất mãn đều biến mất, tuy rằng trong lòng rất nhiều người vẫn rất phẫn nộ, nhưng Lý Khai Sơn quá cường thế, một lời không hợp lại loại bỏ những người phát ra tiếng bất mãn, không để cho ngươi có bất kỳ đường sống thương lượng nào.
Ai cũng biết, lần này Lý gia thật sự nổi giận, muốn bất chấp mọi giá phải tìm ra người hạ độc.
Mà lúc này, thật ra Phương Lâm còn chưa có rời khỏi Đông Lâm thành, hắn vẫn ở trong thành.
Hắn muốn xem người tộc nhân Lý gia cuối cùng trúng độc chết đi, như vậy trong lòng hắn mới có thể thật sự dễ chịu một chút.
Về phần tình huống dưới mắt, Phương Lâm cũng không lo lắng, hắn có thủ đoạn bảo toàn tính mạng bên người, cho dù là toàn bộ Đông Lâm thành bị pháp trận bao phủ, Phương Lâm cũng hoàn toàn không có lo lắng.
Một hồi hành động kiểm tra được triển khai, hễ là người ở trong thành, bất luận là ai đều phải tiếp nhận kiểm tra.
Có bất kỳ người nào khả nghi, đều sẽ bị kéo tới trên đường, do Lý Khai Sơn tự mình đến thẩm vấn, chỉ cần có tình nghi, tất cả đều sẽ lập tức bị tiêu diệt.
Tình huống như vậy khiến cho rất nhiều mọi người thấp thỏm bất an, tâm tình khủng hoảng đang dần dần lan tràn ra.
Phương Lâm cũng bị kiểm tra, chỉ có điều bị hắn lăn lộn qua được.
Một ngày này, từ trong nội thành truyền đến một tiếng hét thảm, Lý Khai Sơn nghe được âm thanh này, sắc mặt hắn chợt biến đổi, lập tức tiến vào bên trong thành.
Không ít người đều nghe được một tiếng hét thảm này, trong lúc nhất thời các loại suy đoán đều có.
Phương Lâm lại biết, lúc này, người cường giả Lý gia cuối cùng trong nội thành này chắc hẳn là cũng sắp chết.
Quả nhiên, khi Lý Khai Sơn đi tới nội thành, vừa lúc nhìn thấy Đông Lâm thành một vị cao thủ Lý gia cuối cùng ở trong thống khổ vặn vẹo mà chết đi.
Ầm!
Lý Khai Sơn giận dữ, lại trực tiếp đạp nát mặt đất, toàn thân giống như sư tử nổi giận vậy.
Các luyện đan sư của Lý gia đều lắc đầu thở dài, bọn họ đã cố gắng hết sức, nhưng lại hoàn toàn không có biện pháp nào, trong lòng có cảm giác vô cùng bất lực.
Đến lúc này, chi nhánh của Lý gia ở Đông Lâm thành đã hoàn toàn bị diệt, chỉ còn lại có mấy tộc nhân Lý gia ra ngoài làm việc, còn may mắn tránh được một kiếp.
Từng bộ thi thể được đặt ở trên đường phố bên trong thành, gần như mỗi bộ thi thể trước khi chết đều có biểu tình vặn vẹo đau khổ, chết không nhắm mắt.
Nội thành lớn như vậy, lúc này hoàn toàn là không khí trầm lặng, thay đổi hoàn toàn.
Mà nguồn kịch độc này, nguồn nước của nội thành đã bị phong tỏa từ lâu, bất kỳ ai cũng không dám tới gần nơi nào, rất sợ dính phải loại độc đáng sợ này.
- Điều tra cho ta! Cho dù có bất kỳ tình nghi nào, chỉ cần là người từng tiến vào nội thành, bắt hết cho ta, một người cũng không cần buông tha!
Lý Khai Sơn giận dữ gầm thét lên, tăng lên mức độ kiểm tra, gần như là tuân theo ý nghĩ thà bắt nhầm chứ không bỏ sót.
Kể từ đó, bên ngoài thành càng khủng hoảng nghiêm trọng hơn, gần như hơn phân nửa người bên ngoài thành đã từng từng tiến vào nội thành, như vậy chẳng phải là người người đều bị tình nghi, người người đều sẽ bị bắt lại sao?
Lý Khai Sơn trở lại trên không trung bên ngoài thành, đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn chăm chú vào mỗi một bóng người phía dưới, nếu như không phải sợ gây ra sóng to gió lớn, hắn thật sự rất muốn giết chết tất cả mọi người bên ngoài thành, để trút mối hận trong lòng.
Đương nhiên, nếu như hắn thật sự làm như vậy, Lý gia này chỉ sợ cũng sẽ bị nghìn người chỉ chích, trở thành kẻ thù chung của tất cả thế lực trong Càn quốc.
Khi một vòng kiểm tra mới càng nghiêm khắc hơn bắt đầu, Phương Lâm lợi dụng đài sen, đã lặng lẽ không tiếng động rời khỏi Đông Lâm thành.
Lại giống như từ trước đến nay hắn chưa có tới Đông Lâm thành vậy, sau khi rời đi, hắn trở lại Cổ Thủy trấn.
Phương Dương và Cát trưởng lão còn đang ở Cổ Thủy trấn, tang sự của đám người của Phương gia đã xong xuôi, Phương gia xem như đã hoàn toàn không còn nữa.
Phương Lâm trở lại Cổ Thủy trấn, hắn đi tới một từ đường mới xây xong, nhìn về phía những bài vị kia, dập đầu.
- Các vị hãy ngủ yên đi, ta đã báo thù cho các ngươi.
Phương Lâm thầm nói.
Cát trưởng lão đắng ở một bên, ánh mắt cổ quái nhìn Phương Lâm. Lúc này, chuyện ở Đông Lâm thành đang huyên náo ầm ĩ. Trong khoảng thời gian này Phương Lâm vẫn không có hiện thân, hiện tại hắn lại đột nhiên trở về, Cát trưởng lão tất nhiên sẽ liên tưởng giữa Phương Lâm và chuyện ở Đông Lâm thành.
Chỉ có điều, Cát trưởng lão cũng không có hỏi nhiều. Hắn biết rõ, lúc này Lý gia và Tử Hà tông đang có thế cục khẩn trương, có một số việc không nên hỏi lại để cho hắn cắn nát ở trong bụng.
Chuyện xong xuôi, Phương Lâm chuẩn bị quay về Tử Hà tông, Phương Dương lại là nói cho Phương Lâm, hắn muốn ở lại Cổ Thủy trấn, túc trực bên linh cữu cũng người tộc nhân Phương gia đã chết một năm, một năm sau hắn mới quay về Tử Hà tông.
Đối với quyết định của hắn, Phương Lâm không có khuyên can, nếu như không phải hắn có việc trong người, không có cách nào dừng lại ở đây, hắn cũng sẽ lựa chọn túc trực bên linh cữu một khoảng thời gian, dù sao Phương gia gặp nạn, n cũng là bởi hắn, trong lòng hắn trước sau cảm thấy hổ thẹn.
Phương Dương ở lại bên trong từ đường của Phương gia, hắn cũng không túc trực bên linh cữu một năm, mà giữ tới hai mươi năm, bỏ ra thời gian tốt nhất của mình ở lại nơi đây.
Hai mươi năm sau, cảnh còn người mất, Phương Dương lấy vợ sinh con, coi như là lưu lại đèn nhang choPhương gia.
Đương nhiên, đây đều là chuyện khác.
Phương Lâm theo Cát trưởng lão một đường không nói chuyện. Vừa trở lại Tử Hà tông, hắn đã lập tức bị Hàn Lạc Vân triệu kiến.
Phương Lâm nhìn thấy Hàn Lạc Vân, hắn không có giấu diếm, nói lại chuyện mình làm ở Đông Lâm thành, đồng thời chủ động thỉnh tội.
Hàn Lạc Vân không có trách tội Phương Lâm, mà vỗ nhẹ vào vai của Phương Lâm.
- Trong lòng có oán, tất nhiên phải phát tiết ra ngoài, bất kể ngươi làm cái gì, chỉ cần không có thương thiên hại lý, ngươi vẫn là đệ tử của Hàn Lạc Vân ta, Tử Hà tông cũng sẽ vẫn đứng sau lưng ngươi.
Hàn Lạc Vân nói như thế.
Phương Lâm có chút cảm động, chí ít chuyện lần này, Tử Hà tông đã thay mình cõng tiếng oan, toàn bộ người của Càn quốc đều tưởng Tử Hà tông phái người ra làm, mà không phải là chính bản thân Phương Lâm tự mình động thủ.
Trở lại Đan tông, liên tục ba ngày Phương Lâm đều tự giam mình ở trong phòng, không có gặp bất kỳ kẻ nào.
Hắn cần một chút thời gian, khiến cho mình bình tĩnh trở lại, bất luận là Phương gia gặp nạn, hay chuyện hắn độc chết chi nhánh của Lý gia, cũng làm cho tâm thần của Phương Lâm không yên.
Chỉ có điều cũng chỉ dùng ba ngày, Phương Lâm lại đi ra.
Cuộc thi đấu ba nước cũng càng lúc càng gần, chỉ còn lại thời gian không tới một tháng.
Phương Lâm tập trung tất cả tinh lực để chuẩn bị nghênh đón thi đấu ba nước, cho dù hắn chỉ tham gia dự bị, nhưng cũng phải chuẩn bị thật tốt. Dù sao, mắt của Hàn Hiểu Tinh mắt còn chưa có hoàn toàn khôi phục, mình có thể cần phải xuất chiến một hai trận cũng không chừng.
Một tháng sau, trận thi đấu ba nước được vạn người chú ý này cuối cùng đã tới gần.