Tất cả người nhìn thấy một cảnh tượng như vậy đều bị chấn động, bảy bộ thi thể xương cốt của yêu thú này thật sự quá khủng khiếp, cho dù là sau khi chết, đều vẫn khiến cho người ta có một loại cảm giác kính nể, e sợ như thần linh. Có thể tưởng tượng được, bảy con yêu thú này nếu như vẫn còn sống, sẽ phải biến thái tới mức nào.
Nhưng ánh mắt của Phong Thiên Thu lại không phải là rơi vào trên thi thể của bảy đầu yêu thú khủng khiếp này, mà nhìn chằm chằm vào giữa bảy con yêu thú, nơi mảnh trống kia.
Bởi vì bảy con yêu thú thể hình quá lớn, giống như bảy ngọn núi nhỏ, vây quanh mảnh đất trống này, cho nên trên mặt đất căn bản không nhìn thấy được tình huống bên trong.
Phong Thiên Thu bởi vì ở trên không trung, tất cả mọi thứ phía dưới đều nhìn khóng sót một chỗ nào.
Ở giữa thi thể của bảy con yêu thú này không ngờ có một thi thể khô quắt đang nằm, cũng không phải là thi thể của yêu thú, mà một thi thể của người.
Không sai, một xác người khô lại nằm ở trong một đống thi thể của yêu thú, thoạt nhìn đặc biệt nhỏ bé, nhưng có vẻ cực kỳ khác biệt.
Dù sao nơi này là nghĩa địa vạn thú, thi thể của người nếu như lưu lại ở chỗ này, không bao lâu, sẽ bị yêu khí đáng sợ tiêu diệt.
Nhưng bộ thi thể người này lại cứng rắn tồn tại ở trong nghĩa địa vạn thú, hơn nữa còn là nằm ở nơi sâu nhất, xung quanh có bảy con yêu thú cực lớn giống như ngọn núi nhỏ, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đáng sợ.
Đôi mắt Phong Thiên Thu nhìn chằm chằm vào cái thi thể khô quắt này, trong mắt gần như muốn phóng ra ánh sáng, hít thở cũng trở nên dồn dập.
- Quả nhiên là ở chỗ này, cũng không uổng ta tới Càn quốc một chuyến.
Trong lòng Phong Thiên Thu thầm nói, trên mặt có vẻ vui sướng và kích động khó có thể hình dung.
Có thể khiến cường giả như hắn cũng kích động như thế, nói rõ thi thể khô quắt phía dưới này có lai lịch tất nhiên không giống tầm thường.
Chỉ có điều Phong Thiên Thu cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, hắn biết rõ thi thể khô quắt này đáng sợ, hơn nữa phía dưới có bảy bộ thi thể yêu thú, cũng không phải dễ trêu.
Ánh mắt hắn chuyển tới trên người đám người Phương Lâm phía sau, lộ ra một nụ cười lạnh.
Cổ Hàn Sơn đã khó có thể nhúc nhích, càng đến gần bảy bộ thi thể yêu thú này, yêu khí lại càng phát khủng khiếp, Cổ Hàn Sơn cảm giác nếu như mình lại tiến lên trước một bước, sẽ bị yêu khí này làm cho bị tổn thương nặng nề.
Nhưng mắt thấy lại sắp tới gần bảy bộ thi thể yêu thú này, làm sao có thể dừng lại ở chỗ này?
Ngay lập tức, chỉ thấy Cổ Hàn Sơn lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra một vật, thình lình là một mặt gương đồng cổ xưa.
- A?
Trên bầu trời, Phong Thiên Thu nhìn thấy Cổ Hàn Sơn lấy ra một mặt gương đồng, cũng lộ ra vài phần kinh ngạc, sau đó cảm thấy rất hứng thú nhìn chằm chằm vào Cổ Hàn Sơn.
Cổ Hàn Sơn móc ra mặt gương đồng này, cầm nó ở trong tay, sau đó lại uống rất nhiều đan dược, cắn răng tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Cho dù phía trước yêu khí cực kỳ khủng khiếp, có thể khiến thân thể của Cổ Hàn Sơn bị xé nát, nhưng có gương đồng này bảo vệ, Cổ Hàn Sơn lại vẫn có thể bình yên vô sự tiếp tục đi tới.
Thấy vậy, Phong Thiên Thu cảm thấy thú vị, gương đồng này xem ra là một bảo bối, tự nhiên có thể chống đỡ yêu khí nơi đây khủng khiếp như vậy, xem như không thấy nhiều.
Nhưng rất nhanh, sau khi Cổ Hàn Sơn đi ra bảy bước, ánh sáng của gương đồng trên tay hắn ảm đạm đi không ít.
Cổ Hàn Sơn cũng nhận thấy được uy lực của chiếc gương đồng hình như bị ảnh hưởng, trong lòng mơ hồ có phần dao động, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục đi về phía trước.
Cổ Hàn Sơn không phải là không biết Phong Thiên Thu đang ở phía trên, nhưng lúc này hắn cũng không có cách nào. Cũng đã đi đến đây, lui về phía sau chính là một con đường chết, đám người Phương Lâm tuyệt đối sẽ tháo mình ra thành tám mảnh, vậy còn không bằng đi tới liều mạng một lần.
Ba người Phương Lâm thấy trong tay Cổ Hàn Sơn này cầm gương đồng, lao thẳng đến chỗ bảy bộ thi thể yêu thú, tuy rằng không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng không quan tâm Cổ Hàn Sơn này muốn làm cái gì, cũng không thể để cho hắn thực hiện được.
Phương Lâm lại một lần nữa thi triển ra Bạch Tượng Trấn Nhạc, ảo ảnh con voi trắng cực lớn bao phủ ba người, nhất thời ba người cảm thấy áp lực giảm đi, tốc độ cũng tăng lên rất nhiều.
Người áo đen phía trước đã sắp ngất đi, đột nhiên phát hiện phía sau vang lên những tiếng ầm ầm ầm vang dội, nhìn lại, thiếu chút nữa trực tiếp bị hù chết.
Con voi lớn màu trắng này bao phủ ba người Phương Lâm, bốn chân tung bay, lao thẳng đến phía hắn, bộ dạng kia là muốn trực tiếp một cước giẫm chết hắn.
Người áo đen tuy rằng bản thân đã bị trọng thương, nhưng vẫn còn có chút thủ đoạn, vỗ vào túi Cửu Cung bên thắt lưng, một xích sắt màu đen giống như giao long xuất động, bay về phía voi lớn màu trắng.
Dây xích màu đen kia mang theo khí tức uy nghiêm đáng sợ, vô cùng tối tăm. Trong lúc dây xích tung bay, mơ hồ nghe tiếng lệ quỷ gào thét cùng rít gào.
Dây xích màu đen trực tiếp trói chặt ở trên thân của con voi lớn màu trắng, một lực lượng đặc biệt bạo phát ra, điên cuồng hấp thu lực lượng ẩn chứa bên trong con voi lớn màu trắng.
Nguồn lực lượng của con voi lớn màu trắng tất nhiên là Phương Lâm, nói cách khác, dây xích màu đen này đang hấp thu lực lượng của Phương Lâm.
Phương Lâm cũng cảm giác được rõ ràng, nội kình trong cơ thể của mình đang nhanh chóng mất đi, cho dù lúc này hắn có dùng trạng thái của Huyết Sát đan, nội kình là gấp mười lần bình thường, nhưng cũng không chịu được tốc độ mất đi như vậy.
- Giết chết hắn!
Phương Lâm lạnh giọng nói.
Thanh Kiếm Tử gật đầu, bảy thanh trường kiếm phía sau lưng đều được rút ra khỏi vỏ, lấy Du Long kiếm dẫn đầu, đồng loạt lao về phía người áo đen kia.
Bảy kiếm đều xuất hiện, chính là sát chiêu của Thanh Kiếm Tử, uy lực của bảy thanh kiếm đều gia tăng ở trên Du Long kiếm, khiến cho bản thân Du Long kiếm bạo phát ra lực lượng cường đại nhất.
Cảnh tượng như vậy khiến cho người áo đen hoảng sợ biến sắc, hắn muốn né tránh, nhưng thân thể nặng nề căn bản làm không được.
Người áo đen cắn răng, lấy ra một cái xương phù màu đen.
Bảy kiếm kéo tới, người áo đen không có bất kỳ do dự nào, hung hăng ném xương phù này ra ngoài.
Ầm ầm!!!
Xương phù nhất thời vỡ nát, ngay sau đó một bàn tay tối tăm to từ trong lớp bụi mù mịt thò ra, hung hăng đánh về phía bảy thanh kiếm đang bay tới này.
Du Long kiếm phát ra từng tiếng rồng ngâm, toàn bộ nghĩa địa vạn thú dường như đều đang vang vọng tiếng chân long ngâm nga, lực lượng của sáu thanh kiếm còn lại trong nháy mắt đều dũng mãnh tràn vào đến bên trong Du Long kiếm.
Bàn tay đen xì kia bị Du Long kiếm đánh tan, tuy rằng ánh sáng của Du Long kiếm cũng nhanh chóng ảm đạm xuống, nhưng vẫn có lực lượng tồn tại.
Phụt!
Du Long kiếm hung hăng cắm vào nơi ngực của người áo đen, không lệch chút nào, trực tiếp đâm thủng tim của người áo đen.
Trong mắt của người áo đen có vẻ tuyệt vọng và oán hận, hắn không nghĩ tới mình sẽ chết ở chỗ này.
Nhưng cho dù hắn có bao nhiêu không cam lòng đi nữa, trái tim bị đâm nát, hắn đã không còn mạng sống, bịch một tiếng ngã trên mặt đất.
Thanh Kiếm Tử vung tay lên, tất cả thanh kiếm quay về bên trong vỏ, nhưng sắc mặt của Thanh Kiếm Tử, cũng tái nhợt đến mức có phần dọa người, hiển nhiên vừa rồi thi triển một chiêu kia, hắn tiêu hao cũng đặc biệt lớn.
Chỉ có điều người áo đen vừa chết, ba người đều thở phào nhẹ nhõm, xem như là trừ đi một phiền toái lớn, còn lại chính là Cổ Hàn Sơn.
Lúc này, Cổ Hàn Sơn giơ gương đồng này, chạy tới cách thi thể bảy con yêu thú chưa đầy năm mươi bước.
Yêu khí tràn đầy này giống như từng đợt sóng biển, đánh thẳng vào gương đồng và thân thể của Cổ Hàn Sơn.
Răng rắc!
Một tiếng động vang lên, gương đồng trong tay Cổ Hàn Sơn xuất hiện một vết rạn rõ ràng.