Khi sương mù màu trắng dâng lên, không ít đệ tử Đan tông đều âm thầm kích động. Chí ít nhìn trên phương diện tiến độ, Mạnh Triều Dương đã thắng một bậc.
Tuy bên phía Vạn Dược môn cũng có một vài đệ tử có vẻ tương đối khẩn trương, nhưng nhiều người vẫn có lòng tin vào Trương Thiên Diệu.
Gương mặt Mạnh Triều Dương vẫn căng thẳng. Lúc này nhìn thấy đan dược sắp ra lò, trên mặt hắn mới lộ ra vài phần yên tâm. Hắn tiếp tục nhìn về phía Trương Thiên Diệu. Người này còn chưa tới giai đoạn kết thúc công việc, cũng không có khả năng đuổi kịp mình ở trên phương diện tiến độ.
“Trận này, ta nhất định phải thắng!”
Trong lòng Mạnh Triều Dương thầm nói. Đồng thời hắn tắt ngọn lửa phía dưới lò luyện đan.
Khi Mạnh Triều Dương từ từ mở nắp lò ra, trái tim mọi người đều chợt nâng cao. Bọn họ đều rướn cổ lên nheo mắt lại, muốn xem thử Mạnh Triều Dương luyện ra đan dược gì.
Mạnh Triều Dương lấy một viên đan dược màu xanh nhạt từ bên trong lò luyện đan ra ngoài. Đan dược đã hoàn thành, hình dáng bên ngoài êm dịu no đủ, hình như vô cùng hoàn mỹ.
Nhưng chân mày Mạnh Triều Dương lại khẽ nhíu một chút.
Trưởng lão Đan tông đi tới gần liếc mắt nhìn đan dược. Hắn lại nhìn về phía Mạnh Triều Dương gật đầu, lập tức bỏ đan dược vào trong một cái bình ngọc.
Một phía khác, Trương Thiên Diệu cũng tăng nhanh tiến độ. Gần như chỉ sau khi Mạnh Triều Dương kết thúc nửa nén hương, hắn cũng hoàn thành đan dược.
Vị trưởng lão Vạn Dược môn kia cầm bình ngọc chứa viên đan dược của Trương Thiên Diệu cùng trưởng lão Đan tông đưa đan dược của hai người đến trên thạch đài.
Vẫn là Cổ Đạo Phong và lão nhân họ Cung này tới tiến hành phán xét.
Khi hai viên đan dược xuất hiện ở trước mắt của hai người bọn họ, bất luận là thần sắc Cổ Đạo Phong hay lão nhân họ Cung đều hơi chấn động.
- Ừ, không tệ không tệ. Hai viên Phá Ách đan đều đạt tới phẩm chất trung đẳng.
Lão nhân họ Cung gật đầu nói.
Cổ Đạo Phong nói:
- Tuy rằng phẩm chất tương đồng, nhưng một viên của Mạnh Triều Dương này luyện thành sớm hơn, cho nên trận này Mạnh Triều Dương thắng.
Lão nhân họ Cung cười hì hì, lắc đầu, nói:
- Cổ lão đệ không nên nóng ruột như vậy. Hai viên đan dược này rốt cuộc viên nào tốt hơn, không thể quyết định đơn giản như vậy được.
Cổ Đạo Phong nghe vậy, chân mày hơi nhíu lại.
Chỉ nghe lão nhân họ Cung này còn nói thêm:
- Hai viên Phá Ách đan có phẩm chất tương đồng, cho nên ở trên phương diện phẩm chất, hai người xem như là không phân thắng bại. Cổ lão đệ có đồng ý không?
Cổ Đạo Phong gật đầu. Về điểm này hắn không có cách nào không công nhận. Phẩm chất của hai viên Phá Ách đan này thật sự khó phân cao thấp, xem như không phân thắng bại là rất hợp lý.
Lão nhân họ Cung cầm hai viên đan dược, tiếp tục nói:
- Ở vấn đề thời gian, không hề nghi ngờ Mạnh Triều Dương của quý tông quả thật nhanh hơn.
Cổ Đạo Phong vừa muốn nói, lão nhân họ Cung này lại chuyển đề tài:
- Chỉ có điều, nếu như nhìn kỹ ở trên phẩm tướng, viên Phá Ách đan này của đệ tử quý tông sợ rằng sẽ phải kém hơn một phần.
Cổ Đạo Phong mặt không đổi sắc, nói:
- Ta lại không cảm thấy phẩm tướng của hai viên Phá Ách đan này có gì khác biệt.
Lão nhân họ Cung ồ một tiếng, đầy thâm ý liếc mắt nhìn Cổ Đạo Phong. Cổ Đạo Phong lại có vẻ vô cùng thản nhiên.
Trên thực tế, với năng lực quan sát của Cổ Đạo Phong, trong nháy mắt khi nhìn thấy được hai viên Phá Ách đan, hắn đã nhìn ra được trên phẩm tướng hai viên đan dược này quả thật có một phần chênh lệch.
Một phần chênh lệch này thể hiện ở trên mùi đan và màu sắc của đan dược. Tuy rằng rất khó có thể phát giác ra được, nhưng Cổ Đạo Phong và lão nhân họ Cung này đều là những người luyện đan lão luyện, kinh nghiệm vô cùng phong phú, tất nhiên liếc mắt liền có thể nhìn thấy được.
Nếu như vào thời điểm bình thường, một phần chênh lệch khó có thể phát giác này cũng không tính là gì cả. Nhưng lúc này lại là khi hai tông so tài đan đạo. Bất kỳ một phần chênh lệch nào cũng có thể đưa đến nhân tố mang tính quyết định.
Cổ Đạo Phong muốn hàm hồ bỏ qua một phần chênh lệch này, nhưng lão nhân họ Cung hiển nhiên sẽ không dễ dàng để cho Cổ Đạo Phong thực hiện được ý định.
Lão nhân họ Cung thấy Cổ Đạo Phong giả ngu lại hoàn toàn không để ý, nói:
- Cổ lão đệ, chúng ta đều hiểu so sánh về phẩm tướng của hai viên đan dược này, phẩm tướng đan dược của hài tử Trương Thiên Diệu kia thắng được một phần. Về điểm này, Cổ lão đệ chắc hẳn phải hiểu rõ ràng hơn lão phu mới đúng.
Cổ Đạo Phong ung dung thản nhiên nói:
- Phẩm tướng chỉ là điểm thứ hai, phẩm chất mới là mấu chốt. Hai viên đan dược này có phẩm chất tương đương, chẳng thể phân biệt được cao thấp. Mạnh Triều Dương lại dùng thời gian ít hơn. Trận này phải là Đan tông ta thắng.
Lão nhân họ Cung nghe vậy, cười ha ha, nhìn về phía Cổ Đạo Phong liên tục lắc đầu.
- Cổ lão đệ ngươi làm vậy là không đúng. Nếu hai người chúng ta đều cố chấp với ý kiến của mình, vậy không bằng như vậy đi, chúng ta đều lùi một bước, trận này xem như không phân thắng bại. Cổ lão đệ thấy thế nào?
Lão nhân họ Cung vừa cười vừa nói.
Cổ Đạo Phong nghe vậy, ngược lại có hơi kỳ quái. Lão nhân này tự nhiên cam tâm tình nguyện lui lại một bước. Điều này thật sự quá hiếm thấy.
Chỉ có điều Cổ Đạo Phong cũng đồng ý với đề nghị của lão nhân họ Cung. Dù sao nếu như hắn cố ý quyết định Mạnh Triều Dương thắng trận này, thật sự có phần miễn cưỡng. Dù sao phẩm tướng của đan dược cũng rất quan trọng, có thể ở trong phạm vi quyết định cao thấp.
Thử hỏi, hai đan dược phẩm chất bằng nhau, một viên êm dịu sáng ngời, giống như trân châu chói mắt. Một viên khác gồ ghề, ánh sáng ảm đạm, chỉ cần là người bình thường đều sẽ lựa chọn viên đẹp hơn này.
Cho dù Mạnh Triều Dương giành trước một bước ở trên phương diện luyện đan này, nhưng chênh lệch trên phẩm tướng của đan dược lại không có cách nào bỏ qua.
Hai cái trung hòa lẫn nhau, giữa Mạnh Triều Dương và Trương Thiên Diệu thực sự có thể nói là không phân thắng bại.
Đương nhiên Vạn Dược môn hoàn toàn có thể tiếp nhận kết quả này. Nhưng đối với Đan tông, đây lại không phải là kết quả tốt nhất.
Bởi vì theo Cổ Đạo Phong nghĩ, tốt nhất là Mạnh Triều Dương nhất định phải thắng được trận này. Như vậy một trận cuối cùng nếu như Phương Lâm bị thua, cho dù Đan tông gặp phải sự chế giễu của Vạn Dược môn, danh tiếng bị hao tổn, nhưng hắn vẫn có cơ hội rất tốt để chèn ép Phương Lâm.
Nhưng lúc này, trận thứ hai quan trọng nhất này lại là một kết cục không phân thắng bại. Như vậy thắng bại của trận thứ ba này thoáng cái đã trở nên mẫn cảm.
Cho dù trận thứ ba này đánh hòa, vậy Đan tông cũng thua.
Đan tông muốn cứu vãn tất cả cũng chỉ có một kết quả. Đó chính là Phương Lâm nhất định phải thắng. Như vậy, Đan tông sẽ không bị thua. Ba trận so tài cùng Vạn Dược môn xem như là lấy kết thúc không phân thắng bại.
Trong lòng Cổ Đạo Phong đang rầu rĩ và mâu thuẫn. Hắn vừa hi vọng Phương Lâm có thể ngăn cơn sóng dữ, nhưng lại không hy vọng nhìn thấy Phương Lâm giành được chiến thắng.
Lão nhân họ Cung nhìn thấy Cổ Đạo Phong không nói thêm gì nữa, biết hắn đã thầm chấp nhận, liền lập tức đứng dậy, cao giọng nói với mọi người đang kiễng chân ngóng nhìn:
- Trận thứ hai, hai bên không phân thắng bại.
Lời này vừa nói ra, đệ tử và trưởng lão hai bên đều ngây người. Tiếp theo chính là những tiếng bàn tán xôn xao.
- Tại sao lại là không phân thắng bại? Tại sao lại là không phân thắng bại?
- Không thể như vậy được! Mạnh sư huynh không ngờ không thắng được?
- Quá kỳ lạ. Với thực lực của Trương sư huynh nhất định chiến thắng mới phải.
...
Bất luận là Đan tông bên này hay Vạn Dược môn bên kia đều có vẻ nghi ngờ không giải thích được.
Nhưng sau khi lão nhân họ Cung này tuyên bố kết quả, lại không giải thích nhiều, trở lại trên chỗ ngồi.
Trên đan đàn, sắc mặt Mạnh Triều Dương khó coi, hai tay nắm chặt.
Không phân thắng bại, đây là kết quả hắn không nghĩ tới, cũng là kết quả hắn không thể tiếp nhận được.