- Hàn Lạc Vân, ngươi thật là cao giá, để cho đám người chúng ta đều chờ một nhà của ngươi sao?
Lý Chấn Đông đi tới gần, giọng nói lạnh cứng rắn nói.
Mặt Hàn Lạc Vân mỉm cười:
- Tử Hà tông núi cao đường xa, tới hơi chậm, Lý huynh không nên quá tức giận như vậy.
Lý Chấn Đông nặng nề hừ một tiếng, ánh mắt chú ý tới Phương Lâm.
- Còn ngươi chính là Phương Lâm?
Lý Chấn Đông híp mắt hỏi.
Phương Lâm không kiêu ngạo không siểm nịnh, ôm quyền hành lễ:
- Đúng vãn bối Phương Lâm, ra mắt Lý gia chủ.
Lý Chấn Đông không nói gì, ánh mắt hờ hững. Phía sau Lý Chấn Đông, một người thanh niên nhảy ra ngoài, khinh thường nói:
- Ngươi không có tư cách bái kiến gia chủ chúng ta.
Lời này vừa ra, thần sắc Phương Lâm cũng có chút khó coi, đây là cố ý muốn cho ta khó xử sao? Tuy rằng thủ đoạn hơi thấp kém, nhưng quả thật có phần khiến người ta căm tức.
Dương Kiến Nghiệp liếc mắt nhìn Hàn Lạc Vân, phát hiện Hàn Lạc Vân vẫn là vẻ mặt nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, hình như hoàn toàn không có để ý.
Ba hoàng tử đều nhìn Phương Lâm. Trên mặt lục hoàng tử Dương Kiếm Phong có vài phần lo âu, hai người khác lại thờ ơ.
Phương Lâm vẫn duy trì tư thế hành lễ, trên mặt mỉm cười:
- Lý gia chủ chính là tiền bối, bất kể vãn bối có tư cách hay không, cũng phải hành lễ bái kiến, đây là lễ, người khác không hiểu lễ phép, Phương Lâm ta thân là đệ tử chân truyền của Tử Hà tông, về phương diện lễ phép không thể mất.
Lời này vừa nói ra, thần sắc mọi người đều có chút biến hóa. Người thanh niên Lý gia vừa rồi nói chuyện, nghe vậy nhất thời tức giận, Phương Lâm đây là đang chế giễu Lý gia ngươi một đám người đều không hiểu lễ phép.
Đám người hoàng thất đều cười. Dương Kiến Nghiệp càng không hề e ngại, cười ha ha hai tiếng, đối với Phương Lâm càng tán thưởng sâu hơn.
Hàn Lạc Vân khẽ gật đầu, bộ dạng hết sức hài lòng đối với câu trả lời của Phương Lâm.
Ánh mắt của Lý Chấn Đông thâm trầm, lãnh đạm thản nhiên nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, chỉ có điều cũng không có nói thêm cái gì, dù sao thân là gia chủ Lý gia, thân phận bày ra đó, không tiện đi tính toán gì với Phương Lâm một hậu sinh vãn bối.
- Phương Lâm, ngươi nói ai không hiểu lễ phép?
Người thanh niên này của Lý gia thẹn quá thành giận, lại quát Phương Lâm.
Phương Lâm liếc mắt nhìn hắn, sau đó vẻ mặt nghi ngờ nói với Lý Chấn Đông:
- Lý gia chủ, người này là người của Lý gia các người sao? Ta xem không giống. Lý gia làm sao có thể có nhân vật không lên được mặt bàn như thế, sợ rằng có người mạo danh thế thân trà trộn vào, cố ý muốn bôi nhọ mặt mũi của Lý gia.
Nói xong, hắn vẫn là vẻ mặt vẻ hoài nghi nhìn chằm chằm vào người thanh niên Lý gia vừa nói chuyện.
Người thanh niên Lý gia này quả thực bị chọc cho nổi giận. Lời Phương Lâm nói quá tổn hại, không chửi ngoài, nhưng lại là chửi quanh co lòng vòng, hơn nữa không chỉ là chửi một người, ngay cả toàn bộ Lý gia cũng bị Phương Lâm mắng.
Nhưng hết lần này tới lần khác Phương Lâm còn giả vờ ra bộ dạng là người tốt suy nghĩ cho Lý gia, đám người Lý gia nhìn thấy hận không thể tiến lên hung hăng đánh bẹp Phương Lâm một trận.
- Được rồi!
Lý Chấn Đông nở một nụ cười lạnh, liếc mắt nhìn Phương Lâm, trong mắt có tia sáng sắc bén làm cho người ta sợ hãi.
Phương Lâm giống như hoàn toàn không nhận thấy được, vẻ mặt ngây thơ.
- Lý Chấn Đông, tới nơi này không phải nói nhảm nữa. Lý gia các ngươi lần này dẫn theo nhiều người như vậy, chẳng lẽ đều muốn cạnh tranh vị trí dự bị?
Hàn Lạc Vân mở miệng nói.
Lý gia lần này tới không ít người, khoảng chừng hơn hai mươi người, bỏ qua hai lão già và năm người trung niên ra, những người khác đều là người trẻ tuổi của Lý gia, nữ có nam có.
So với Lý gia, Người của Tử Hà tông lại thật sự ít ỏi. Chỉ có một tông chủ tới cùng với một mình Phương Lâm tham gia cạnh tranh.
Bất luận là số lượng người hay trên phương diện khí thế, dường như đều là Lý gia chiếm thượng phong.
Lý Chấn Đông tràn ngập sự thù địch nhìn Hàn Lạc Vân:
- Lý gia ta thiên tài rất nhiều, đều muốn tranh đoạt vị trí dự bị này, chẳng lẽ không được sao? Hình như cũng không có quy định nào giới hạn mỗi nhà chúng ta chỉ được danh ngạch bao nhiêu?
Hàn Lạc Vân cười nói:
- Cái này ngược lại đúng là không có danh ngạch giới hạn, chỉ có điều ta tại sao không có thấy được Lý Thông Thiên hiền chất? Hắn chắc là người có hy vọng tranh được danh ngạch dự bị nhất của Lý gia mới đúng chứ? Chẳng lẽ còn chưa tới sao? Có cần chúng ta chờ hắn thêm một hồi hay không?
Phương Lâm kinh sợ tới ngây người nhìn vị tông chủ kiêm sư phụ này của mình, hắn cảm thấy mình nói chuyện đã đủ chế nhạo, không nghĩ tới Hàn Lạc Vân nói cũng lợi hại như vậy, chọc cho Lý Chấn Đông cùng với đám người Lý gia tức giận quá sức.
Ai cũng biết Lý Thông Thiên đã chết ở hang động vô tận dưới lòng đất, Hàn Lạc Vân không có khả năng không biết.
Nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác nói như vậy, rõ ràng là đang cười nhạo Lý gia, cố ý vạch trần chỗ đau của Lý gia.
Sắc mặt Lý Chấn Đông hết sức khó coi, căm tức nhìn Hàn Lạc Vân:
- Họ Hàn kia, nói lời tốt nhất chú ý một chút, không cần thái quá như vậy!
Hàn Lạc Vân cười ha hả, căn bản là lười để ý tới Lý Chấn Đông.
Dương Kiến Nghiệp đi ra nói:
- Nếu đều đến đông đủ, chúng ta cũng không lãng phí thời gian nữa, đi tới võ trường.
Ngay lập tức, đoàn người ở dưới sự dẫn dắt của hoàng thất, đi về phía võ trường.
Đến võ trường, Dương Kiến Nghiệp ngồi ở trên chủ vị, ba hoàng tử Dương Kiếm Phong, Dương Phong Trì, Dương Vạn Sơn đứng sau lưng hắn.
Hàn Lạc Vân ngồi ở phía trái, Lý Chấn Đông ngồi ở phía trái. Phương Lâm lại đứng ở phía sau Hàn Lạc Vân. Đám người Lý gia lại đứng sau lưng Lý Chấn Đông.
Chỉ thấy đám người Lý gia bất kể nam nữ đều có vẻ mặt không thiện cảm nhìn chằm chằm vào Phương Lâm. Nhất là người thanh niên Lý gia trước đó bị Phương Lâm quanh co lòng vòng mắng cho một trận, khắp gương mặt đầy sát ý.
Phương Lâm đảo mắt, hoàn toàn cũng không sợ bọn họ, ngươi trừng ta, ta lại trừng ngươi.
Phương Lâm là một người trừng mắt với một đám người Lý gia, cũng hoàn toàn không rơi xuống hạ phong, trên phương diện khí thế ngược lại rất đủ.
- Lần này thi đấu ba nước, tuyển chọn danh ngạch hoàng thất ta đã quyết định, khiến cho Huyền Phong tiểu tử kia đi.
Dương Kiến Nghiệp mở miệng nói.
Hàn Lạc Vân và Lý Chấn Đông đều không có bất kỳ vẻ bất ngờ nào. Dương Huyền Phong chính là trưởng hoàng tử, còn là cao thủ trẻ tuổi nhất của hoàng thất, lực ép những hoàng tử khác, do hắn đảm nhiệm một trong ba danh ngạch tuyển chọn, tất nhiên là thích hợp nhất.
Lý Chấn Đông cũng mở miệng:
- Lý gia ta quyết định để cho Lý Quan Tâm xuất chiến.
- Ha hả, xem ra Lý huynh ngược lại rất có lòng tin vào nhi tử của mình.
Hàn Lạc Vân cười nói.
Lý Chấn Đông thản nhiên nói:
- Ngươi vẫn quan tâm chuyện của mình đi.
Phương Lâm cũng đã nghe nói qua về cái tên Lý Quan Tâm này, dường như là nhi tử độc nhất của gia chủ Lý gia Lý Chấn Đông, có người nói thiên phú cực cao, đã từng đi du dịch trong ba nước, kiến thức rất nhiều, tuy rằng hiện tại rất ít lộ diện, nhưng vẫn luôn là người mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi của Lý gia.
Cho dù là Lý Thông Thiên đã chết kia, ở trước mặt Lý Quan Tâm cũng phải yếu hơn một ít.
- Tử Hà tông ta là do nữ nhi của ta Hàn Hiểu Tinh xuất chiến.
Hàn Lạc Vân nói.
- Một nha đầu mắt bị mù, Hàn tông chủ chẳng lẽ đang nói đùa sao?
Hàn Lạc Vân vừa nói xong, một lão nhân phía sau Lý Chấn Đông cười lạnh mở miệng.