Mục lục
Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong Tử Hà đại điện có một đám người đang đứng, trên thân đều mặc trường bào của luyện đan sư, thần sắc mỗi người đều có vẻ hung dữ. Người dẫn đầu này chính là lão nhân họ Cung môn chủ Vạn Dược môn đã từng đi tới Đan tông.

Không sai, những người này trong đại điện chính là tới từ Vạn Dược môn.

Lão nhân họ Cung nhìn thẳng vào Hàn Lạc Vân, cao giọng nói:

- Hàn tông chủ, quý tông lúc đầu cầm đi Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh của Vạn Dược môn ta, không biết hôm nay có thể trả lại hay không?

Nghe hắn nói vậy, bất luận là Phương Lâm ở bên ngoài đại điện hay là đám người Tử Hà tông ở trong đại điện đều là hiểu rõ, hóa ra những người Vạn Dược môn này là tới đòi Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh.

Phương Lâm nhìn về phía bên trong, phát hiện Cổ Đạo Phong cũng không có ở đây, mà Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh này chắc là ở trong tay Cổ Đạo Phong mới phải.

Hàn Lạc Vân không nói gì, một cao tầng của Tử Hà tông đứng ra nói:

- Cung môn chủ, Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh là do ngươi chắp tay đưa lên, đã là vật của Tử Hà tông ta, hôm nay ngươi lại tới đòi, làm người sao có thể nhiều lần lật ngược như vậy?

Lão nhân họ Cung hừ một tiếng, sắc mặt thật sự không dễ nhìn nói:

- Lúc đầu Tử Hà tông các ngươi thế lớn, ta ở dưới tình thế vội vàng, chỉ có thể lấy Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh ra làm vật thế chân, hiện tại tất nhiên phải trả lại cho Vạn Dược môn ta.

Lại một người cao tầng đứng dậy. Đó chính là Kim lão, cũng chính là sư phụ của Cổ Đạo Phong. Chỉ nghe hắn nói:

- Buồn cười, quả thực làm trò cười cho mọi người, Cung Vô Lượng ngươi thân là môn chủ, đồ đưa ra, còn muốn chẳng biết xấu hổ đòi về, thật không biết da mặt của ngươi là từ đâu tới? Lại có thể dầy như vậy?

Kim lão nói, không thể nghi ngờ là rất quá đáng, dù sao Cung Vô Lượng chính là môn chủ của Vạn Dược môn, lại bị Kim lão sỉ nhục như vậy, đám người Vạn Dược môn đứng ở phía sau Cung Vô Lượng đều lộ ra vẻ phẫn nộ.

Thần sắc của Cung Vô Lượng âm trầm, căm tức nhìn Kim lão:

- Họ Kim kia, Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh vốn chính là vật của Vạn Dược môn ta, lúc đầu các ngươi cường đoạt đi, chẳng lẽ Vạn Dược môn chúng ta lại không thể đòi lại sao?

Nói xong, Cung Vô Lượng cũng không nhìn tới Kim lão này, mà nhìn thẳng Hàn Lạc Vân ngồi trên cao:

- Hàn tông chủ, hôm nay đám người lão phu đến đây, chỉ vì đòi lại Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh, không phải cố tình gây sự. Hàn tông chủ là người hiểu biết, Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh này là chí bảo của Vạn Dược môn ta, cũng đã ở trong tay các ngươi một khoảng thời gian, nên trả lại cho ta.

Hàn Lạc Vân mỉm cười:

- Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh sao? Vẫn luôn cất giữ ở trong tay Cổ Đạo Phong, ta còn chưa thấy qua.

Dừng lại một lát, Hàn Lạc Vân phân phó nói:

- Bảo Cổ Đạo Phong tới một chuyến.

Lúc này, Phương Lâm cũng đi vào trong đại điện. Hắn chính là đệ tử chân truyền của Tử Hà tông, lại là đệ tử của Hàn Lạc Vân, có thể tùy ý ra vào Tử Hà đại điện, không cần thông báo.

Nhìn thấy Phương Lâm, lão nhân họ Cung và một ít người của Vạn Dược môn đều lộ ra sự thù địch, còn có mấy người lại nhíu mày, cẩn thận quan sát Phương Lâm.

Phương Lâm không nhìn những người Vạn Dược môn này, hắn đi tới gần, ôm quyền hành lễ với Hàn Lạc Vân.

- Đứng ở bên cạnh, chuyện này ngược lại cũng có chút quan hệ với ngươi.

Hàn Lạc Vân cười nói.

Phương Lâm đáp một tiếng, lập tức đứng ở một bên.

Cung Vô Lượng liếc mắt nhìn Phương Lâm, cười lạnh nói:

- Tử Hà tông thế nào may mắn như vậy, tự nhiên nhận được một người luyện đan sư thiên tài như thế.

Lời này tiết lộ ra hắn đang vô cùng hâm mộ đố kị, lúc đầu nếu như không có Phương Lâm, dựa vào đội hình của Vạn Dược môn, tuyệt đối có thể đánh bại Đan tông, khiến cho Đan tông hoàn toàn mất mặt.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại có thêm một Phương Lâm, cứng rắn kéo cục diện trở về, do đó dẫn đến một loạt chuyện phát sinh phía sau.

Hơn nữa Phương Lâm hiện tại có thể nói là lộ ra tài năng thuộc về thiên tài luyện đan sư, có lực ép những người cùng thế hộ trong Càn quốc, còn tuổi nhỏ đã là luyện đan sư tam đỉnh, đồng thời ở trên bảng xếp hạng có đứng hàng thứ hai mươi.

Lão nhân họ Cung không chỉ một lần suy nghĩ, nếu như Phương Lâm này là đệ tử của Vạn Dược môn bọn họ, vậy thì tốt biết bao?

Đáng tiếc, Phương Lâm hết lần này tới lần khác là người của Tử Hà tông.

Phương Lâm chú ý thấy phía sau lưng lão nhân họ Cung này có hai nam một nữ đang đứng. khuôn mặt của ba người này, thần sắc mang theo vài phần cao ngạo, cho dù là thân ở Tử Hà tông, cũng vẫn như vậy.

Nhất là nữ tử kia, trên mặt càng lộ ra vẻ khinh thường, ở trước ngực của nàng lộ ra huy hiệu luyện đan sư tam đỉnh.

Hai người thanh niên khác đồng dạng cũng là luyện đan sư tam đỉnh, Phương Lâm âm thầm nhớ kỹ khuôn mặt của ba người này.

Trong chốc lát, Cổ Đạo Phong tới. Khuôn mặt hắn gầy gò, ánh mắt thâm trầm, tóc dường như cũng bạc trắng mấy sợi.

Mọi người nhìn thấy bộ dạng của Cổ Đạo Phong như vậy, trong lòng khẽ thở dài một cái. Cổ Đạo Phong này cũng thật là đáng thương, vốn chính là thời điểm hăng hái, nhi tử lại không còn, đả kích này có thể nói tương đối nặng nề, đủ để cho người ta hoàn toàn suy sụp xuống.

Cổ Đạo Phong mặc dù không có suy sụp, nhưng ý chí tinh thần sa sút, vốn là người hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn lại là dáng vẻ già nua nặng nề, rất có tướng già nua.

Sau khi Cổ Đạo Phong đi vào, không có nhìn người của Vạn Dược môn, mà liếc mắt nhìn qua Phương Lâm. Nhìn thấy ánh mắt kia, tim của Phương Lâm khẽ nhảy lên.

- Ra mắt tông chủ.

Cổ Đạo Phong nhìn về phía Hàn Lạc Vân hành lễ, trên mặt không buồn không vui.

- Cổ thủ tọa, Cung môn chủ dẫn người đến đây đòi lại Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh, đỉnh này ở trong tay ngươi, ngươi cảm thấy có nên trả hay không?

Hàn Lạc Vân hỏi.

Cổ Đạo Phong nghe vậy, xoay người nhìn Cung Vô Lượng.

- Đỉnh này đã là vật của Tử Hà tông ta, không bất kỳ lý do nào trả lại.

Cổ Đạo Phong lạnh lùng nói.

Cung Vô Lượng tức giận:

- Là các người cường đoạt đi, thế nào lại là vật của Tử Hà tông ngươi? Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh nhất định phải trả lại!

Thần sắc của Cổ Đạo Phong lạnh lùng, không có bất kỳ phản ứng nào, có vẻ thờ ơ.

Hàn Lạc Vân lên tiếng nói:

- Vẫn mời Cung môn chủ trở về đi, đỉnh này Tử Hà tông chúng ta không sẽ trả.

Lời này coi như là tỏ thái độ.

Cung Vô Lượng tức giận đến mức toàn thân run rẩy, lúc đầu hắn đưa Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh đi, sau khi trở lại Vạn Dược môn, hắn gần như vẫn luôn bị người đưa ra chỉ trích, cho nên hắn cũng thường xuyên muốn đoạt lại Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh.

- Tốt lắm, nếu Tử Hà tông các ngươi ngang ngược như vậy, lại lấy cách thức công bằng nhất để giải quyết.

Cung Vô Lượng trầm giọng nói.

- A? Không biết Cung môn chủ muốn lấy phương thức công bằng nào để giải quyết?

Hàn Lạc Vân cười như không cười nhìn hắn nói.

Cung Vô Lượng tiến lên một bước:

- Hai tông chúng ta lại tiến hành một lần so tài đan đạo, nếu như Vạn Dược môn ta thắng, trả lại Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh, nếu như Vạn Dược môn ta thua, này Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh chính là của Tử Hà tông các ngươi.

- Ha hả, Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh hiện tại vốn chính là vật của Tử Hà tông ta, vì sao phải cầm tới làm tiền đặt cược?

Hàn Lạc Vân vừa cười vừa nói.

Cung Vô Lượng cười lạnh:

- Chẳng lẽ quý tông may mắn thắng chúng ta một lần, lần này cũng không dám lại so tài sao?

phép khích tướng đặc biệt vụng về, nhưng hết lần này tới lần khác rất có hiệu quả.

Ở đây không ít cao tầng của Tử Hà tông đều bị chọc giận, đều nói muốn cùng Vạn Dược môn so tài.

Hàn Lạc Vân còn nói thêm:

- Nếu như muốn so với, vậy Vạn Dược môn ngươi cũng muốn lấy ra thứ đặt cược.

Lão nhân họ Cung nghe vậy, ngược lại có chút do dự.

- Nếu chúng ta thua, biếu tặng một quyển đan kinh thượng cổ cho các ngươi.

Nữ tử đứng ở phía sau Cung Vô Lượng mở miệng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK