Âm thanh này có vẻ vô cùng trống rỗng, nghe không ra là nam hay là nữ, lại càng hoàn toàn không có cảm xúc, dường như đến từ nơi xa xôi, lại giống như vang lên ở bên tai.
Phương Lâm bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn trên dưới trái phải một lượt, quả thật không có người thứ hai tồn tại.
- Ngươi là ai?
Phương Lâm tràn ngập cảnh giác hỏi.
Âm thanh này nói:
- Ta là ý chí của Đan Cực tháp này.
Phương Lâm nhíu mày:
- Giả thần giả quỷ, tại sao ta phải tiến hành lựa chọn?
- Lựa chọn một vật, nó sẽ quyết định cơ duyên ngươi nhận được ở bên trong Đan Cực tháp này, cùng với con đường sau này ngươi phải đi.
Âm thanh trống rỗng vô cùng này nói.
Phương Lâm cười lạnh:
- Nếu muốn chọn, vậy vì sao chỉ có thể lựa chọn một món?
Âm thanh trống rỗng vang lên:
- Đan đạo một đường mênh mông vô biên, ngươi chỉ có thể lựa chọn một con đường, cơ hội lựa chọn ở trong tay ngươi.
Phương Lâm không nói gì, nhìn ba món đồ này, hắn lập tức ngẩng đầu:
- Có thể giải thích một chút ý nghĩa do ba món đồ này đại biểu không?
Âm thanh trống rỗng nói:
- Nếu như ngay cả ý nghĩa của ba vật này là gì ngươi này cũng không có cách nào lĩnh ngộ, vậy ở trên một đường đan đạo này ngươi cũng không có cách nào đi xa được.
Phương Lâm bĩu môi, người này giả thần giả quỷ, không phải là lựa chọn một thứ sao? Lấy cảnh giới của Phương Lâm đường đường là Đan Tôn, làm sao có thể không nhìn ra ý nghĩ khi lựa chọn ba món này?
Chỉ có điều Phương Lâm không muốn làm lựa chọn gì cả, nếu như hắn muốn chọn, lại chọn cả ba món đồ này.
- Ta quyết định, tất cả đều chọn.
Phương Lâm lập tức mở miệng nói.
Âm thanh trống rỗng này im lặng một lát, sau đó có chút bất mãn nói:
- Chỉ có thể lựa chọn một món, lòng tham quá lớn rắn lại đòi nuốt voi.
Phương Lâm cắt một tiếng:
- Ta là toàn năng được chưa? Ba món đồ này ta đều muốn chọn, không ai có thể hạn chế ta đi con đường nào, cũng không thể hạn chế ta đi mấy đường.
Âm thanh trống rỗng này lại im lặng, hình như hoàn toàn không nghĩ tới Phương Lâm sẽ nói ra những lời này, tiểu tử nhà ngươi không làm theo bài bảng? Ta bảo ngươi chọn ngươi chọn đi, làm sao lại nói nhảm nhiều như vậy hả?
So với những người tiến vào Đan Cực tháp trước kia, âm thanh trống rỗng cảm thấy tiểu tử Phương Lâm này quá kỳ lạ, đặc biệt không giống người thường.
- Không nói lời nào chính là thầm chấp nhận? Vậy ta lấy đi hết.
Phương Lâm thăm dò nói.
- Không được!
Âm thanh trống rỗng lại xuất hiện, kèm theo một chút bất đắc dĩ.
- Vì sao không được?
Phương Lâm hỏi ngược, đặc biệt không phục.
- Đây là quy định, chỉ có thể lựa chọn một món.
- Quy định là chết, người là sống.
- Người trước kia đều lựa chọn một thứ trong đó.
- Ta không giống với những người khác, có thể nào nói làm một được?
-...
Âm thanh trống rỗng này thật sự không có lời nào có thể nói, nếu như hắn có thực thể nói, nhất định sẽ hung hăng cho Phương Lâm vài cái đạp, tiểu tử này làm sao lại đáng ghét như vậy?
- Không có ý kiến? Không có ý kiến ta lại cầm hết.
Phương Lâm nói xong, vỗ vào túi Cửu Cung, cứ như vậy đường hoàng thu ba món đồ vào trong túi.
Âm thanh trống rỗng này thực sự tức giận, lập tức lên tiếng:
- Ngươi biết mình đang làm cái gì sao?
Phương Lâm nghi ngờ nói:
- Biết chứ! Ta không phải thu ba món đồ sao? Cũng không phải là bảo bối gì.
Âm thanh trống rỗng quả thực phải không có cách nào duy trì được sự bình tĩnh, quát:
- Ba món đồ này, phía sau mỗi một món đồ đều có cơ duyên lớn, lại có thử thách lớn, ngươi lựa chọn ba món đồ, thử thách sẽ tăng lên đến mức lớn nhất, ngươi chung quy sẽ không thu hoạch được gì cả.
Phương Lâm bĩu môi:
- Sợ cái gì? Có thử thách gì ta tiếp chiêu hết là được chứ gì.
Nói xong, hắn lại muốn đi về phía lối ra của thạch thất.
Chỉ có điều, hắn vừa ra tới lối ra, đã bị một lực lượng bắn trở lại.
- Gì vậy? Ngươi không phải thấy ta cầm đồ, lại không cho ta đi ra ngoài chứ?
Phương Lâm tức giận nhìn xung quanh nói.
Chỉ thấy một chùm ánh sáng xuất hiện, huyễn hóa thành một lão nhân mặc mặt không cảm xúc, mặc trang phục màu trắng đứng ở cách Phương Lâm không xa, con mắt hắn có phần cổ quái nhìn Phương Lâm.
Phương Lâm nhìn lão nhân này, phát hiện hóa ra đây là một đạo hư ảnh, hắn lập tức không để ở trong lòng.
- Ngươi còn chưa có tiếp nhận thử thách thiên phú, lại muốn rời khỏi sao?
Lão nhân lên tiếng, chính là âm thanh trống rỗng vừa nãy.
Phương Lâm nghe vậy, cái hiểu cái không gật đầu, nói:
- Vậy thì nhanh bắt đầu đi.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng không vui nói:
- Ngồi xuống khoanh chân, buông lỏng tâm thần, không cần có bất kỳ tạp niệm nào cho ta.
Phương Lâm theo lời nghe theo, ngồi xuống ở bên trong góc của gian phòng đá, sau đó nhắm mắt lại, khiến cho toàn thân đều có một loại trạng thái kỳ ảo không thể nói hết.
Gần như chỉ trong thời gian mấy lần hít thở, toàn thân Phương Lâm chính là yên tĩnh trở lại, hít thở thong thả, dường như hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh mình.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng thấy thế, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Thân là ý chí của Đan Cực tháp này, hắn đã từng gặp qua không ít thiên tài đan đạo, thiên tài có khả năng điều chỉnh trạng thái của bản thân nhanh như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Giờ phút này, tâm Phương Lâm thật sự không có tạp niệm, bình tĩnh tới cực điểm, chỉ có điều xung quanh cho dù có bất kỳ gió thổi cỏ lay, cũng không thoát khỏi sự nhận biết của Phương Lâm.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng vung tay lên, lập tức lại thấy một đường ánh sáng từ trên cao hạ xuống, rơi vào trên người Phương Lâm.
Luồng ánh sáng này đến từ Đan Cực tháp, dùng thử thách thiên phú của luyện đan sư.
Sau khi trải qua thử thách, thiên phú của luyện đan sư sẽ nhận được nâng cao cực lớn, nhưng cuối cùng có khả năng nâng cao được bao nhiêu, vẫn phải xem cực hạn của bản thân luyện đan sư là trình độ gì.
Khi tia sáng này hạ xuống ở trên toàn thân của Phương Lâm, trong cơ thể Phương Lâm đột nhiên cũng sáng lên từng ánh sáng màu vàng, dường như đang đáp ứng thử thách của Đan Cực.
- Đây là...
Lão nhân mặc trang phục màu trắng nhìn thấy ánh sáng màu vàng trên người Phương Lâm, đồng tử lập tức co lại, thiếu chút nữa lại muốn kinh ngạc kêu lên.
Chỉ thấy toàn thân Phương Lâm có ánh sáng màu vàng càng lúc càng nồng đậm, không ngờ dần dần ép qua ánh sáng từ trên cao hạ xuống.
Khuôn mặt của lão nhân mặc trang phục màu trắng lộ vẻ hoảng hốt, từ trước tới nay hắn chưa từng thấy qua loại tình huống này, trong lúc nhất thời hắn hoàn toàn sửng sốt.
Cuối cùng, ánh sáng màu vàng kia hoàn toàn chiếm thế thượng phong, bao phủ lấy Phương Lâm, khiến cho tia sáng kia căn bản không có cách nào rơi xuống trên người Phương Lâm.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng liên tục lắc đầu, trong lòng âm thầm kinh ngạc kêu lên:
- Không thể như vậy được, thiên phú của hắn tự nhiên khủng khiếp như vậy, ngay cả thử thách của Đan Cực tháp vẫn không có cách nào phát sinh tác dụng đối với nó.
Một lát sau, tia sáng kia cuối cùng bỏ qua, biến mất, ánh sáng màu vàng trên toàn thân Phương Lâm cũng nội liễm lại.
Phương Lâm mở mắt, trên mặt nghi ngờ, quay đầu lại nhìn xung quanh một lượt, hình như cũng không có phát sinh cái gì.
- Lão gia tử, đây tính là thử thách xong chưa? Ta thế nào lại không cảm giác có thay đổi gì cả?
Phương Lâm nghi ngờ nói.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng liên tục ho khan, nói:
- Đã kết thúc, thiên phú của ngươi kinh người, là người mạnh nhất mà ta từng nhìn thấy, lực hút của Đan Cực tháp đối với ngươi đã không có tác dụng gì.
Nghe vậy, Phương Lâm đảo mắt, làm nửa ngày hóa ra cũng không có ích lợi gì, làm hại mình còn có một chút chờ mong.
- Ngươi rốt cuộc là quái vật gì?
Lão nhân mặc trang phục màu trắng nhìn Phương Lâm, cuối cùng không nhịn được hỏi.