Ngày hôm nay cũng là một ngày rất quan trọng. Thời điểm Vạn Dược môn cùng Đan tông hẹn chiến kỳ, chính là ngày hôm nay.
Mặt trời lên cao. Trên dưới Đan tông đều bày ra tư thế sẵn sàng đón địch. Cổ Đạo Phong dẫn đầu, một đám trưởng lão đứng ở sau lưng hắn, sau đó lại là rất nhiều đệ tử chính thức. Tất cả đều đang đứng ở trước sơn môn của Đan tông.
Toàn thân Cổ Đạo Phong mặc áo bào xanh, có vẻ tuấn tú phiêu dật. Hơn nữa gương mặt ôn hòa nho nhã của hắn khiến người ta có cảm giác không giống như là luyện đan sư bảo thủ, càng giống như là một thư sinh đọc đủ các loại thi thư.
Đứng ở bên cạnh Cổ Đạo Phong lùi lại một thân người chính là trưởng lão Nghiêm Chính Phong người có kinh nghiệm và lý lịch lâu nhất Đan tông.
Nghiêm Chính Phong mặc áo bào màu xám, trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn và vẻ tang thương. Hai mắt hắn hạ xuống, giống như đang nhắm mắt.
Các trưởng lão khác đều mặc trang phục tương đối long trọng. Ngay cả những đệ tử chính thức cũng mặc trang phục đệ tử thống nhất, thoạt nhìn có vẻ vô cùng chỉnh tề.
Phương Lâm cũng có mặt ở trong đó. Hắn mặc trang phục đệ tử màu trắng. Tuy rằng trang phục này có vẻ vô cùng thanh lịch không dính một hạt bụi, nhưng khi hắn nhìn bốn phía thấy ở trong tầm mắt của hắn đều là người mặc trang phục giống hệt với mình, nhìn thế nào hắn cũng có cảm giác không được tự nhiên.
Toàn bộ Đan tông, ngoại trừ đệ tử Đan Đồng và số ít người khác đang ở bên ngoài, phần lớn những người của Đan tông đều tập trung ở chỗ này, chờ đợi Vạn Dược môn đến.
Chỉ có điều bọn họ vẫn đợi đến khi mặt trời lên cao, đã qua giờ giao hẹn nửa canh giờ lại trước sau không nhìn thấy hình bóng của người Vạn Dược môn.
Trên mặt một vài trưởng lão Đan tông rõ ràng dâng lên sự tức giận, có ý muốn phát tác. Nhưng khi nhìn thấy thần sắc bình tĩnh như giếng nước cổ của đám người Cổ Đạo Phong, Nghiêm Chính Phong, bọn họ cũng chỉ có thể nén cơn giận ở trong lòng.
Lại qua nửa canh giờ, càng lúc càng nhiều trưởng lão Đan tông lộ ra vẻ bất mãn. Hiện tại đã qua giờ giao hẹn một canh giờ, nhưng người của Vạn Dược môn vẫn không xuất hiện. Đây rõ ràng là cố ý, chính là sỉ nhục tất cả mọi người trên dưới Đan tông.
- Thủ tọa, đám người Vạn Dược môn thật sự vô lễ. Chúng ta cũng không nên chờ nữa.
- Người của Vạn Dược môn quả thực đáng giận. Trận so tài lần này đã không còn giá trị nữa. Là bọn họ chậm trễ Đan tông ta trước.
- Đây là không để Đan tông ta vào trong mắt, thực sự khiến lão phu tức chết rồi.
...
Cuối cùng một ít trưởng lão Đan tông không nhịn được mở miệng nói. Tất cả đều oán giận.
Cổ Đạo Phong vẫn bình tĩnh, chỉ có đôi lông mày tuấn dật hơi nhăn lại. Có thể nhìn ra được trong lòng hắn cũng bất mãn khi thấy Vạn Dược môn quá giờ hẹn còn chưa tới.
Đúng lúc này, dưới sơn môn cuối cùng cũng có từng bóng người xuất hiện.
Một người dẫn đầu có mái tóc hoa râm, trên người mặc trường bào rộng rãi với hai màu đen trắng giao nhau. Trên đường đi lên, đạo bào của hắn tung bay, có vẻ có chút khí thế.
- Ha ha ha, Cổ đệ tự mình chờ đón, thật sự khiến cho Cung mỗ được sủng mà kinh hãi lo sợ.
Lão nhân tóc bạc này còn chưa đi tới trước sơn môn, lại phát ra tiếng cười lớn, âm thanh có lực hùng hồn giống như tiếng chuông lớn.
Không ít đệ tử Đan tông nghe được giọng nói của lão nhân này, đều cảm giác được lỗ tai ong ong chấn động, sắc mặt có phần tái nhợt.
Phương Lâm còn đỡ. Dù sao cảnh giới của hắn không thấp, nên với lực âm thanh này vẫn không có cách nào khiến cho hắn cảm thấy không khỏe.
- Lão nhân này thực sự đáng giận!
Một trưởng lão nhỏ giọng nói một câu, trên mặt đầy tức giận.
Cổ Đạo Phong nhìn thẳng vào lão nhân tóc bạc này, bỗng nhiên cười nói:
- Cung lão ca đường xa đến đây, nếu như chúng ta không tự mình chào đón, chẳng phải là khiến cho người ngoài chê cười Đan tông ta không lễ phép hay sao?
Tuy rằng giọng nói của Cổ Đạo Phong không hùng hậu, nhưng lại lộ ra sự uy nghiêm. Thân hình những đệ tử Vạn Dược môn từ dưới chân núi đến đều không vững. Có mấy người tu vi yếu kém còn thiếu chút nữa ngã lộn cổ xuống.
Mà mười mấy trưởng lão Vạn Dược môn nghe được lời Cổ Đạo Phong nói, ánh mắt đều lóe lên. Lời Cổ Đạo Phong nói nhìn như bình thường, kì thực lại đang chê cười Vạn Dược môn không hiểu lễ phép.
Lão nhân tóc bạc họ Cung kia vẫn thản nhiên, giống như hoàn toàn không hiểu được thâm ý trong lời nói của Cổ Đạo Phong.
Phương Lâm ở trong đám người nhìn thấy rõ ràng, trong lòng âm thầm tán thưởng. Người của Vạn Dược môn này vừa đến xong, nhân vật dẫn đầu của hai bên đã so chiêu một hồi, cả hai đều bất phân thắng bại. Chỉ có điều cũng không có ai bị thiệt hại.
Lúc này, lão nhân tóc bạc này đã đến gần, Cổ Đạo Phong đi tới. Hai người đều hành lễ, ai cũng không thất lễ.
Tuy rằng trong lòng hai người đều hận không thể khiến cho đối phương lập tức chết ngay, nhưng trên phương diện lễ nghĩa vẫn phải làm đầy đủ.
- Cung môn chủ, hai năm không gặp, cung chủ càng thêm tinh thần.
Cổ Đạo Phong mỉm cười nói.
Lão nhân họ Cung cười ha ha một tiếng, khoát tay một cái nói:
- Làm sao có thể so sánh được với Cổ lão đệ ngươi đang thời trẻ tuổi. Lão đầu tử ta cũng không sống được mấy năm nữa. Sau này ngươi muốn nhìn thấy ta, sợ rằng cũng không thấy được.
Cổ Đạo Phong cười ha hả, nói:
- Cung lão ca lần này đến đây là vinh hạnh của Đan tông ta. Hôm nay đệ tử hai nhà chúng ta luận bàn cũng có lợi cho hai tông chúng ta tiến hành giao lưu thảo luận nghiên cứu ở trên phương diện đan đạo, cùng nhau tiến bước.
Lão nhân họ Cung gật đầu, nói:
- Cổ lão đệ nói đúng. Chỉ có điều mặc dù là luận bàn, nhưng phải phân ra thắng bại. Lần này chúng ta đã có chuẩn bị trước khi đến. Cổ lão đệ cũng đừng để cho chúng ta phải thất vọng đấy.
Lời này vừa nói ra, đám người Vạn Dược môn đều là lộ ra vài phần kiêu ngạo. Trái lại thần sắc mỗi người phía bên Đan tông lại khó coi.
Lão nhân họ Cung nói lời này chính là hoàn toàn không khách khí, thái độ kiêu ngạo này đã hoàn toàn lộ rõ.
Cổ Đạo Phong lại không để ý chút nào, cười nói:
- Tất nhiên sẽ không để cho Cung lão ca thất vọng. Xin mời.
Ngay lập tức, đám người Vạn Dược môn được đón vào trong sơn môn. Cổ Đạo Phong vừa cùng lão nhân họ Cung này nói chuyện phiếm, vừa chậm rãi đi về phía đan đàn.
Về phần trưởng lão và đệ tử của hai tông lại nhìn đối phương không vừa mắt.
Những trưởng lão và đệ tử của Vạn Dược môn đều lộ ra thần sắc mình tài trí hơn người. Lúc bọn họ nhìn về phía Đan tông bên này, trong mắt lộ rõ sự khinh thường.
Còn Đan tông bên này cũng hoàn toàn không tỏ ra yếu kém, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào một đám người Vạn Dược môn.
Người của hai bên ngươi trừng mắt ta, ta trừng mắt ngươi, cứ như thế cùng nhau đi đến trên đan đàn.
Nhìn thấy bốn bức tượng đá cao lớn dựng thẳng trên đan đàn, trên mặt lão nhân họ Cung này lập tức lộ ra vài phần kính sợ.
Cho dù là đám người Vạn Dược môn kiêu ngạo, lúc này cũng không dám làm càn quá mức, thu liễm lại vẻ cao ngạo và xem thường tràn ngập trên khuôn mặt lại.
Đám người Đan tông nhìn thấy người của Vạn Dược môn cuối cùng thu liễm lại một ít, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Chí ít ở trên đan đàn này, người của Vạn Dược môn vẫn phải giữ sự kính nể, e sợ.
Danh hiệu của bốn thánh Đan tông không có khả năng giả. Tuy rằng bốn thánh không phải nhân vật cùng một thời đại, nhưng bốn thánh ở trong niên đại của mình đều khiến Đan tông ép Vạn Dược môn một đầu. Cho tới bây giờ, uy lực của bọn họ vẫn còn sót lại.
- Bái lạy bốn thánh!
Cổ Đạo Phong bỗng nhiên trang nghiêm hét lớn một tiếng. Ngay lập tức, đám người Đan tông đòng thời hành lễ về phía bốn bức tượng thánh.
Đám người Vạn Dược môn lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Bọn họ hành lễ không phải, không hành lễ cũng không phải, chỉ có thể đứng ở nơi đó chân tay luống cuống.
Thần sắc Lão nhân họ Cung bình tĩnh, nói:
- Bốn thánh Đan tông chính là tiền bối. Chúng ta cũng nên hành lễ bái kiến.
Nói xong, hắn hành lễ vãn bối về phía bốn bức tượng thánh trước mặt. Đám người Vạn Dược môn hiểu ý, cũng hành lễ vãn bối giống như lão nhân họ Cung.