Mục lục
Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thứ Phương Lâm lấy ra tất nhiên là Trầm Long đỉnh.

Trên thực tế, Phương Lâm còn có thể lấy Hỏa Huyền đỉnh ra sử dụng, trình độ của Hỏa Huyền đỉnh không thể kém hơn so Trầm Long đỉnh, chỉ là hiệu quả chấn động không bằng Trầm Long đỉnh mà thôi.

Nói trắng ra là Phương Lâm cũng vì một tiếng uy phong.

Hơn nữa, Phương Lâm cũng không có ý định sử dụng Trầm Long đỉnh này nhiều, tìm một cơ hội lại cắn nuốt nó, nâng cao cảnh giới và thực lực của chính mình.

Bởi vậy, có thể sử dụng Trầm Long đỉnh này mấy lần thì sử dụng thêm mấy lần.

Trầm Long đỉnh vừa ra, quả nhiên khiến tất cả mọi người ở đó chấn động, tiếng rồng ngâm này gần như đã dọa cho tất cả mọi người khiếp sợ, một ít người không hiểu nguyên nhân còn ngẩng đầu nhìn bầu trời, tưởng chân long xuất thế.

Sắc mặt Quách Chân hoảng sợ, toàn thân đều sửng sốt, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Phương Lâm tự nhiên nắm giữ một lò luyện đan lợi hại như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Khuôn mặt hai người Triệu Thần Không, Tô Tiểu Đồng cũng chấn động nhìn về phía này, nhất là Tô Tiểu Đồng, Mãng Cốt đỉnh của nàng lúc này còn đang chấn động, giống như là sợ hãi trước một tia khí tức chân long do Trầm Long đỉnh phát ra.

Điều này cũng khó trách, bất luận là giao long hay Thôn Thiên Mãng đều ẩn chứa một tia huyết mạch vô cùng loãng của chân long, gặp phải khí tức chân long, bọn chúng tất nhiên sẽ cảm thấy nguy cơ.

Triệu Thần Không nhíu chặt lông mày, trong mắt đều là sự kiêng kỵ và khát vọng.

- Phương Lâm hắn không xứng nắm giữ lò luyện đan như vậy, nó đáng lẽ phải thuộc về Triệu Thần Không ta mới phải.

Trong lòng Triệu Thần Không âm thầm giận dữ gầm thét lên, đối với Trầm Long đỉnh của Phương Lâm, trong lòng hắn dâng lên lòng mơ ước vô cùng mãnh liệt.

Cho dù là Triệu Thần Không hắn có thân phận tôn quý, hoàng tử của Vân quốc, nhưng hắn cũng không có một cái lò luyện đan nào có thể so sánh được với Trầm Long đỉnh này.

Nói trắng ra chính là một tia khí tức chân long này tồn tại, cũng đủ để cho giá trị của Trầm Long đỉnh này tăng lên gấp bội.

- Tô Kiếm Xuyên, cái này chắc hẳn không phải là vật của Đan Minh Càn quốc ngươi chứ?

Cốc bà tử lạnh giọng nói với Tô lão.

Tô lão lắc đầu, cười nói:

- Đan Minh Càn quốc ta có lò luyện đan hiếm thấy như vậy sao? Chắc là đồ của Tử Hà tông.

Nghe vậy, mấy người ở đây đều thoáng biến sắc, lúc này bọn họ mới nhớ tới, thân phận của Phương Lâm ngoại trừ là luyện đan sư tam đỉnh của Đan Minh ra, còn là đệ tử chân truyền của Tử Hà tông, hơn nữa còn là đồ đệ của tông chủ Hàn Lạc Vân, nếu như Hàn Lạc Vân đưa cho Phương Lâm một lò luyện đan như vậy, lại còn nghe được.

Dù sao, Tử Hà tông có danh tiếng rất lớn, cho dù là người của Vân quốc và Mạnh quốc cũng có nghe thấy.

Càn quốc là thế lực có nội tình nhất thâm hậu, trừ Tử Hà tông ra, không còn có thể là ai khác, truyền thừa hơn nghìn năm khiến nó ở bên trong toàn bộ hạ tam quốc cũng đặc biệt khủng khiếp.

- Tiểu tử này lại có bảo đỉnh như vậy, thật sự là phí của trời.

Giọng nói của lão nhân họ Nghiêm có chút âm trầm nói.

Tô lão liếc mắt nhìn hắn một cái:

- Thế nào là phí của trời? Chẳng lẽ chỉ có cho đầu trọc ngươi nhận được, mới xem như là thích hợp sao?

Lão nhân họ Nghiêm hừ một tiếng, không nói gì.

Cốc bà tử lại thâm trầm cười:

- Có nhiều lúc, bảo vật rơi vào trong tay người không nên nắm giữ cũng là một cái lỗi.

Tô lão cười giễu cợt một tiếng:

- Thực sự buồn cười, bảo đỉnh xứng với thiên tài, có bản lĩnh ngươi đi tìm một cái bảo đỉnh tương tự cho Quách Chân đi, ở chỗ này nói những lời chua chát như vậy, có ý nghĩa sao?

Cốc bà tử cũng không nói gì, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng.

Lúc này, ở này trên lôi đài, Phương Lâm vuốt ve Trầm Long đỉnh, trên mặt nở nụ cười nhìn Quách Chân đối diện đang lộ rõ sắc mặt khó coi.

- Thế nào? Lò luyện đan này của ta không tệ chứ? Chắc hẳn có thể so sánh được với Ngũ Nhạc đỉnh của ngươi chứ?

Phương Lâm vừa cười vừa nói.

Quách Chân cắn răng, Phương Lâm nói lời này rõ ràng đang cố ý chọc giận hắn, Ngũ nhạc đỉnh của mình rõ ràng kém hơn lò luyện đan này của Phương Lâm.

- Có lò luyện đan tốt lại như thế nào? Nếu không biết sử dụng, so với lò luyện đan bình thường cũng không có gì khác nhau.

Quách Chân hừ lạnh nói.

Phương Lâm cười hì hì nói:

- Vậy ngươi nguyện ý cùng ta đánh cược sao?

Khóe miệng Quách Chân khẽ giật giật, người có chuyện gì vậy? Thế nào còn nghĩ mãi tới đánh cược chuyện này? Ngươi có lò luyện đan lợi hại như vậy còn không biết đủ sao? Còn muốn nhớ thương Ngũ Nhạc đỉnh của ta làm cái gì? Có ý nghĩa gì sao?

Nhưng bị Phương Lâm nói đến mức này, Quách Chân cũng có chút tiến thoái lưỡng nan, nếu đáp ứng, hình như hắn không có gì nắm chắc có thể giành chiến thắng, nếu không đáp ứng, chẳng phải hắn sẽ bị mất mặt xấu hổ sao?

Lúc này, hình như chỉ có thể đáp ứng.

Nhưng trong lúc Quách Chân muốn mở miệng đáp ứng, Phương Lâm lại bỗng nhiên nói:

- Thôi đi, đồ của độc đan sư, ta lại không lạ gì.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó yên tĩnh, thần sắc của không ít người đều phát sinh biến hóa.

Sắc mặt của Quách Chân cũng thoáng cái tràn ngập sát cơ:

- Ngươi nói cái gì?

Mặt Phương Lâm không đổi sắc:

- Không có gì, chỉ là con người ta tương đối cổ hủ, đối với người như độc đan sư vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận, ta luôn cảm thấy buồn nôn.

- Phương Lâm, ngươi đâm đầu vào chỗ chết!

Quách Chân giận dữ gầm thét lên, đôi mắt hắn giống như muốn phun ra lửa, thân là độc đan sư lại bị Phương Lâm sỉ nhục như vậy, hắn tất nhiên là không nhịn được.

Cốc bà tử cũng đứng dậy, trên mặt lộ ra sát cơ.

Tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc nhìn Phương Lâm, chẳng lẽ tiểu tử này điên rồi sao? Biết rõ đối phương là độc đan sư, còn muốn nói như vậy, làm vậy không phải là cố ý chọc giận Quách Chân sao?

Hơn nữa, hiện tại độc đan sư đã trở thành một phần của Đan Minh, bị Đan Minh tiếp nhận, Phương Lâm nói lời này chẳng phải là phạm vào kiêng kỵ sao?

Nếu như thật sự bị người có tâm truy cứu tới, Phương Lâm ở trong Đan Minh sợ rằng sẽ bị không ít chèn ép.

- Tô Kiếm Xuyên, nếu như Phương Lâm này không chịu nhận lỗi với Quách Chân, chuyện này ta sẽ không để yên đâu.

Cốc bà tử lạnh giọng nói.

Tô lão cũng không cho nàng sắc mặt tốt, cười lạnh nói:

- Ha hả, Phương Lâm nói không sai, độc đan sư chính là tồn tại khiến người ta buồn nôn.

Lần này ngoài dự đoán của mọi người, lão nhân họ Nghiêm lại đứng ở bên phía Tô lão, nói giúp vào:

- Tô lão đầu nói đúng, thực sự nhìn thấy đám chơi độc bại hoại kia lại phiền.

Cốc bà tử tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, bản thân nàng chính là độc đan sư, Quách Chân cũng là do nàng một tay bồi dưỡng ra.

- Hai người lão già các ngươi cũng dám nói như vậy, chẳng lẽ không biết độc đan sư chúng ta cũng gia nhập Đan Minh sao?

Cốc bà tử nghiến răng nghiến lợi nói.

Tô lão hừ một tiếng:

- Chính là bởi vậy mới khiến cho lão phu nghi ngờ, độc đan sư các ngươi cuối cùng đã sử dụng thủ đoạn thấp hèn đê tiện gì, mới khiến cho Đan Minh đón nhận các ngươi?

Cốc bà tử căm tức nhìn Tô lão:

- Tô Kiếm Xuyên, nếu như ngươi lại sỉ nhục độc đan sư chúng ta, lão thân cùng ngươi tử chiến ở nơi này!

Tô lão đứng dậy, hoàn toàn không sợ hãi chút nào:

- Sợ ngươi sao?

Bên kia Phương Lâm và Quách Chân đối mặt, bầu không khí vô cùng nóng nảy, ở đây Cốc bà tử và Tô lão cũng bắt đầu mâu thuẫn, một lời không hợp lại muốn động thủ.

- Tô lão đầu, ta ủng hộ ngươi, từ từ giáo huấn độc phụ này, đáng chết, từ lúc nào độc đan sư lại dám nhảy nhót như thế?

Lão nhân họ Nghiêm ở một bên châm ngòi thổi gió, bộ dạng chỉ e sợ cho thiên hạ không loạn.

Chư Cát Thương và Trần Mộc vội vàng đứng ra, khuyên bảo hai người bình tĩnh bớt giận.

- Chư Cát Thương, ta nhất định bắt họ Tô này cho ta một lời giải thích.

Cốc bà tử lại không chịu bỏ qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK