Ngay cả Cổ Đạo Phong trên thạch đài nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt cũng hiếm thấy một lần hiện lên vẻ kinh hãi.
“Hóa ra, Độc Cô Niệm này đã tu luyện ra Nhập Vi Kim Đồng. Thảo nào lão nhân này hoàn toàn tự tin như thế.”
Trong lòng Cổ Đạo Phong thầm nói.
Có không ít trưởng lão Đan tông Phía dưới thạch đài nhận ra Nhập Vi Kim Đồng. Ai nấy đều chắt lưỡi không thôi.
- Tại sao mắt của Độc Cô Niệm này lại biến thành màu vàng vậy?
- Chẳng lẽ là đồng thuật nào đó?
- Ta nhớ hình như là tên Nhập Vi Kim Đồng gì đó.
...
Các đệ tử Đan tông lại nghi ngờ không giải thích được. Dù sao ở trong bọn họ thật sự có quá ít người có thể nhận ra Nhập Vi Kim Đồng.
Khi hai người Đinh Tuyền Cơ cùng Vu Thu Phàm nhìn thấy Nhập Vi Kim Đồng cũng vô cùng kinh hãi. Hai người lập tức liếc mắt nhìn nhau, đều khẽ lắc đầu.
- Độc Cô Niệm này mới là vương bài của Vạn Dược môn lần này.
Vu Thu Phàm cười gượng nói.
Đinh Tuyền Cơ suy nghĩ sâu xa ừ một tiếng. Nếu như không nhìn thấy được Nhập Vi Kim Đồng của Độc Cô Niệm này, hắn căn bản cũng không để tiểu nha đầu này vào trong mắt.
Nhưng hiện tại xem ra, Độc Cô Niệm này mới là con át chủ bài của Vạn Dược môn. Mặc dù bây giờ cảnh giới của nàng còn thấp, nhưng tiềm lực lại cao hơn Trương Thiên Diệu.
- Cuộc so tài này, Phương Lâm khó khăn.
Vu Thu Phàm nói.
Đinh Tuyền Cơ cười lạnh:
- Hắn thua cũng tốt.
Vu Thu Phàm lắc đầu:
- Tuy rằng chúng ta cùng hắn có ân oán, nhưng đây đều là ân oán cá nhân. Nếu như Phương Lâm thua, danh dự của Đan tông cũng sẽ bị hao tổn. Trong lòng ta vẫn hi vọng Phương Lâm có thể giành được chiến thắng.
Khóe miệng Đinh Tuyền Cơ cong lên, lộ vẻ xem thường:
- Ngươi bao giờ cũng dối trá như vậy.
Vu Thu Phàm bật cười:
- Dối trá sao? Có lẽ vậy.
...
Nhìn bộ dáng giật mình của Phương Lâm này, Độc Cô Niệm vô cùng đắc ý. Chỉ có điều nàng vẫn đặt phần nhiều lực chú ý ở bên trong lò luyện đan.
Nhập Vi Kim Đồng chính là một loại bí pháp trợ giúp luyện đan, xem như là một loại đồng thuật. Chỉ có điều nó không có trợ giúp gì khi giao đấu cùng người khác.
Luyện đan sư tu luyện ra Nhập Vi Kim Đồng, trong lúc luyện đan có thể dễ dàng nhìn thấy được tất cả tình hình bên trong lò luyện đan, do đó tiến hành điều chỉnh.
Nhập vi đó là ý tứ cẩn thận tinh tế. Cho dù là lại biến hóa nhỏ bé cũng không thoát khỏi đôi mắt kim đồng này.
Nắm giữ Nhập Vi Kim Đồng, như vậy ở trên phương diện luyện đan đã chiếm ưu thế lớn hơn luyện đan sư bình thường.
Dù sao luyện đan sư bình thường chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và cảm giác để phán đoán ra tình hình bên trong lò luyện đan.
Mà Nhập Vi Kim Đồng lại có thể nhìn thấy được từng biến hóa rất nhỏ khó phát hiện nhất ở bên trong lò luyện đan. Đây quả thực lại giống như hoàn toàn ăn gian.
Nhưng hết lần này tới lần khác cái này cũng không thể xem như là ăn gian. Dù sao Nhập Vi Kim Đồng là do người ta tự mình tu luyện ra được, bản thân chính là dùng để trợ giúp luyện đan.
Thần sắc Phương Lâm cổ quái. Hắn thực sự kinh ngạc khi thấy Độc Cô Niệm còn tuổi nhỏ như vậy lại tu luyện ra Nhập Vi Kim Đồng.
Phải biết rằng Nhập Vi Kim Đồng xem như là trình độ đồng thuật tương đối cao. Luyện đan sư nhất đỉnh muốn tu luyện ra được, gần như là chuyện không thể nào.
Mà Độc Cô Niệm này lại cứng rắn tu luyện được, điều này bảo người ta làm sao không giật mình cho được?
Phương Lâm tất nhiên cũng biết Nhập Vi Kim Đồng. Chỉ là với thân thể hiện tại của hắn lại không đủ để chống đỡ cho hắn thi triển Nhập Vi Kim Đồng.
Mà theo Phương Lâm, tuy rằng Độc Cô Niệm này có thể thi triển ra Nhập Vi Kim Đồng, nhưng cũng sẽ không duy trì được quá lâu. Nếu nàng có thể vẫn duy trì Nhập Vi Kim Đồng, đây mới thực sự là điều khiến cho người ta chấn động.
Phương Lâm lập tức mở miệng nói:
- Cẩn thận một chút. Dùng thời gian dài mắt sẽ bị mù.
Độc Cô Niệm thiếu chút nữa phun ra một búng máu. Trong lòng nàng thầm mắng Phương Lâm. Nhưng lúc này nàng đang duy trì Nhập Vi Kim Đồng không cho phép phân tâm.
Hơn nữa Độc Cô Niệm vẫn hiểu rất rõ ràng, với cảnh giới của mình bây giờ thi triển Nhập Vi Kim Đồng thật sự có hơi miễn cưỡng.
Chỉ có điều, mặc dù là Nhập Vi Kim Đồng một lát cũng đủ để cho Độc Cô Niệm chiếm hết ưu thế.
Chỉ thấy Độc Cô Niệm duy trì thời gian mấy lần hít thở, ánh sáng màu vàng trong mắt lại tản đi. Trên gương mặt xinh đẹp có vẻ mệt mỏi không che giấu được.
Phương Lâm vẫn còn chưa bắt đầu động thủ, thậm chí ngay cả một chút ý định động thủ cũng không có, vẫn say sưa nhìn Độc Cô Niệm luyện đan.
Nhưng trưởng lão Đan tông đứng ở bên cạnh đã bắt đầu không nén được cơn giận. Hắn đang muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, chỉ có thể không ngừng nháy mắt ra hiệu về phía Phương Lâm, ý bảo hắn đừng đứng đấy, nhanh chóng bắt đầu đi.
Nhưng Phương Lâm lại giống như không nhìn thấy được, căn bản cũng không nhìn hắn lần nào. Trưởng lão Đan tông tức giận đến lúc này cũng không lại đi quan tâm tới hắn nữa.
Độc Cô Niệm nghỉ ngơi một hồi, lại một lần nữa thi triển Nhập Vi Kim Đồng. Ánh sáng màu vàng lại xuất hiện khiến những tiếng thán phục vang lên một hồi.
Phương Lâm nhìn thấy Độc Cô Niệm lần thứ hai thi triển Nhập Vi Kim Đồng, thần sắc bình tĩnh. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy sâu bên trong con ngươi của hắn hình như cũng có một tia sáng màu vàng nhạt chảy qua.
Chỉ có điều sau một khắc Phương Lâm nhắm mắt lại, không tiếp tục nhìn Độc Cô Niệm nữa.
Chờ đợi ánh sáng màu vàng trong mắt Độc Cô Niệm biến mất, lúc này Phương Lâm mới đứng dậy.
Mà lúc này, Độc Cô Niệm đã luyện đan dược được một nửa. Về mặt thời gian, Phương Lâm đặc biệt gấp rút.
“Cũng nên động thủ rồi.”
Phương Lâm thầm nghĩ. Hắn đi tới trước lò luyện đan, trực tiếp cầm dược liệu ném vào bên trong lò luyện đan.
Chỉ hai ba cái, hắn lại ném tất cả dược liệu chế luyện Tinh Khí đan vào bên trong lò luyện đan, ngay sau đó đóng nắp lò. Dưới lò luyện đan đã xuất hiện ngọn lửa.
Đệ tử Vạn Dược môn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều nở nụ cười.
- Phương Lâm này hiện tại mới bắt đầu động thủ, còn cần phải làm nữa sao?
- Lại còn học Độc Cô sư muội, ngay cả đan dược cũng không phân phối.
- Ngu không ai bằng. Đây là kẻ Đan tông ngu xuẩn.
...
Các đệ tử Vạn Dược môn chế giễu Phương Lâm. Bên phía Đan tông, mọi người nhìn thấy Phương Lâm cuối cùng bắt đầu động thủ, tuy rằng cảm thấy không có hi vọng quá lớn, nhưng vẫn âm thầm khuyến khích Phương Lâm.
- Chậm hơn nhiều như vậy, Phương Lâm nhất định sẽ thi triển Chấn Tam Sơn!
Một đệ tử Đan tông kích động nói.
Không ít người đều đang mong đợi Phương Lâm thi triển Chấn Tam Sơn. Theo suy nghĩ của bọn họ, Phương Lâm chỉ có thi triển Chấn Tam Sơn mới có khả năng nghịch chuyển cục diện.
Nhưng sau một khắc, Phương Lâm lại khiến cho biểu tình của tất cả mọi người đều cứng đờ.
Chỉ thấy trong hai mắt Phương Lâm không ngờ cũng có ánh sáng màu vàng điên cuồng phun ra, bắn thẳng vào bên trong lò luyện đan.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những người vốn đang ngồi đều đứng bật dậy. Bất luận là Đan tông hay Vạn Dược môn, các luyện đan sư giờ phút này có mặt ở đây đều hoảng sợ vô cùng.
Chấn động nhất không ngoài đám người của Vạn Dược môn. Trên thạch đài lúc này, vẻ tươi cười vẫn duy trì trên mặt của lão nhân họ Cung này đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự chấn động kinh ngạc.
Cổ Đạo Phong cũng ngạc nhiên một hồi. Sau đó, biểu tình của hắn lập tức trở nên hết sức phức tạp, vừa có niềm vui bất ngờ, cũng có sự thâm trầm.
- Sao có thể như vậy được?
- Là ta hoa mắt sao?
- Hắn vì sao cũng biết được đồng thuật của Độc Cô sư muội?
...
Đám người đệ tử Vạn Dược môn đều cảm thấy khó hiểu. Ai nấy đều kêu lên, khó có thể tin nổi.
Trên đan đàn, khuôn mặt Độc Cô Niệm tái nhợt, thần sắc đờ đẫn nhìn Phương Lâm.
- Làm sao... có khả năng?
Độc Cô Niệm liên tục lắc đầu, hai mắt mờ mịt, không thể tin được vào những gì nàng nhìn thấy lúc này.