Người thanh niên xoa mũi xấu hổ cười nói.
Phương Lâm nghe vậy, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc:
- Hóa ra ngươi chính là Âu Dương Tĩnh?
Âu Dương Tĩnh nhìn thấy phản ứng giật mình này của Phương Lâm, lại thiếu chút nữa muốn khóc.
Thật may, vẫn có người biết tới ta.
Về phần Độc Cô Niệm, nàng lại không bất kỳ phản ứng nào. Nàng cũng không biết Âu Dương Tĩnh nào, chỉ cảm thấy tương đối hiếu kỳ về thân phận luyện đan sư nhị đỉnh của người này thôi.
- Chính là tại hạ. Chỉ có điều hai vị sư đệ sư muội hình như tương đối lạ mặt. Ta lâu ngày không ở Đan tông, cũng không biết hai vị xưng hô như thế nào?
Âu Dương Tĩnh vừa cười vừa nói, hoàn toàn không có dáng vẻ cao giá khi làm Đan Tông Tứ Tú, khiến người ta cảm thấy giống như đứng trong gió xuân ấm áp.
Phương Lâm ôm quyền, nói:
- Tại hạ là Phương Lâm, bây giờ còn chỉ là đệ tử hạ đẳng. Nàng là Độc Cô Niệm, không phải người của Đan tông. Nàng đến từ Độc Cô gia.
Chân mày Âu Dương Tĩnh nhíu lại. Hắn nhìn về phía Độc Cô Niệm, trên mặt cũng là có vẻ kinh ngạc dị thường.
Hiển nhiên, thân phận Độc Cô gia khiến cho hắn có vài phần kính trọng Độc Cô Niệm.
- Phương Lâm? Ta hình như từng nghe nói về cái tên này. Chẳng lẽ Phương Lâm nắm giữ phương pháp cổ Chấn Tam Sơn chính là ngươi?
Âu Dương Tĩnh lại kinh ngạc nhìn Phương Lâm.
Phương Lâm mỉm cười gật đầu, xem như là thừa nhận.
Thấy vậy, lúc này đến lượt Âu Dương Tĩnh giật mình. Trước đây tuy rằng hắn ở Đan Minh nhưng cũng nghe được không ít lời đồn liên quan tới Phương Lâm.
Đặc sắc nhất không ngoài cuộc chiến đan đạo của Phương Lâm và Độc Cô Niệm. Bất luận là Nhập Vi Kim Đồng hay Chấn Tam Sơn, đều khiến cho vạn người chú ý tới một trận chiến này của hai người.
Trong lúc nhất thời, hầu như mọi người trong toàn bộ Càn quốc đều biết tới cái tên Phương Lâm này. Ai cũng biết Đan tông xuất hiện một thiên tài đan đạo tuổi còn nhỏ lại có thiên phú kinh người, còn nắm giữ phương pháp cổ Chấn Tam Sơn.
Đan Minh vốn chính là một trong những tổ chức có tin tức nhanh nhạy nhất. Đan Minh tất nhiên cũng sẽ quan tâm tới thiên tài đan đạo giống như Phương Lâm.
Lần này Âu Dương Tĩnh quay về Đan tông, một trong những mục đích của hắn chính là muốn gặp mặt Phương Lâm, xem thử hắn có lợi hại giống như trong lời đồn đại nghe được hay không.
Không ngờ ở trên đường tới hội thưởng trúc Âu Dương Tĩnh lại gặp phải hắn. Không chỉ có gặp được một mình hắn, ngay cả Độc Cô Niệm cũng gặp luôn.
Âu Dương Tĩnh nghĩ đến bộ dạng hai người này ngồi xổm xuống đất trêu đùa con sóc vừa rồi, khóe miệng liền không nhịn được khẽ giật giật. Điều này hình như cách khá xa với những lời đồn đại hắn nghe được.
- Âu Dương sư huynh, không ngờ gặp được sư huynh ở chỗ này. Sư đệ ta đã ngưỡng mộ sư huynh từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng gặp mặt.
Phương Lâm vừa cười vừa nói.
Độc Cô Niệm xem thường liếc mắt nhìn Phương Lâm. Không phải là một luyện đan sư nhị đỉnh thôi sao? Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ngươi này.
Độc Cô Niệm tất nhiên không biết vì sao Phương Lâm kính nể Âu Dương Tĩnh như vậy.
Phương Lâm kính nể không phải là địa vị thân phận của Âu Dương Tĩnh, hoặc là thân phận luyện đan sư nhị đỉnh gì cả.
Mà là phong thái của Âu Dương Tĩnh phản kháng sự chèn ép của Cổ Đạo Phong, tức giận nổi dậy chống lại.
Phương Lâm ở thời đại không thuộc về mình lại có thể tìm được một người có mười phần tương tự với mình, tất nhiên rất muốn làm quen một hồi.
- Phương sư đệ nói đùa. Chút danh tiếng của ta sợ rằng không mấy êm tai.
Âu Dương Tĩnh lắc đầu mỉm cười.
Trên mặt Phương Lâm thoáng hiện vẻ tươi cười:
- Phong thái của Âu Dương sư huynh ngày xưa ở Đan tông, sư đệ ta chính là vô cùng kính nể. Lại nói tiếp, ta cũng không sợ sư huynh biết, sư đệ ta bây giờ mười phần tương tự với những gì sư huynh gặp phải năm đó.
Âu Dương Tĩnh nghe nói như thế, liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Phương Lâm. Hắn lập tức gật đầu, cũng không nói gì thêm.
- Các ngươi chắc cũng đi tham gia hội thưởng trúc. Đi cùng ta đi.
Âu Dương Tĩnh nói.
Phương Lâm và Độc Cô Niệm tất nhiên không có ý kiến gì. Ba người lập tức cùng nhau đi về phía Vạn Trúc lâm phía sau núi.
Đến Vạn Trúc lâm, quả nhiên đập vào mắt đều là trúc xanh, giống như biển trúc. Gió thổi qua khiến biển trúc xung quanh đều chập chờn.
Tiến thân vào bên trong rừng trúc, giống như rong chơi ở trong một mảnh biển rộng màu xanh lục, trong lúc hít thở cũng cảm giác đặc biệt trong lành.
Kiếp trước Phương Lâm cũng rất thích trúc, bởi vì tính tình của hắn lại giống như những cây trúc này, bất kể gió có lớn mấy đi nữa, thân trúc trước sau kiên trì bất khuất.
Đi cùng Âu Dương Tĩnh, Phương Lâm cũng bàn luận cùng hắn một vài chuyện. Hai người có một loại cảm giác mới quen đã thân.
Nhất là khi hai người nói tới chuyện mình bị chèn ép đều xúc động mười phần, lại cảm thấy hơi thú vị.
Độc Cô Niệm hỏi một ít vấn đề liên quan tới Đan Minh. Nhìn bộ dạng nàng dường như suy nghĩ tới điều gì, Phương Lâm suy đoán nha đầu kia sợ rằng dự định sắp tới sẽ thử đi tiến hành sát hạch luyện đan sư nhị đỉnh.
Thật ra cũng không có gì kỳ quái. Với thực lực của Độc Cô Niệm quả thật có thể trùng kích nhị đỉnh. Chỉ có điều theo Phương Lâm, Độc Cô Niệm vẫn phải cần phải lắng đọng thêm một thời gian nữa.
Đến bên trong rừng trúc, bọn họ chỉ thấy phía trước có không ít người đã đến, đang ở sâu trong rừng trúc nói nói cười cười.
Ba người Âu Dương Tĩnh xuất hiện khiến cho những người bên trong rừng trúc đó đều đi ra nghênh đón.
- Ra mắt Âu Dương sư huynh.
Mười mấy đệ tử Đan tông cung kính hành lễ về phía Âu Dương Tĩnh.
Tuy rằng thời gian Âu Dương Tĩnh ở Đan tông cũng không nhiều, nhưng uy vọng của người ta trước đây còn đó, vẫn được rất nhiều người tôn trọng.
Phương Lâm chú ý thấy có ba người không hành lễ với Âu Dương Tĩnh giống như đệ tử Đan tông khác.
Ba người này tất nhiên là ba người của Đan Tông Tứ Tú kia. Mạnh Triều Dương Phương Lâm biết cũng có mặt ở trong đó.
- Âu Dương, ngươi đã một thời gian không trở về, không ngờ ngươi còn biết tham gia hội thưởng trúc của chúng ta. Đúng là khách ít đến, khách ít đến.
Trên mặt Vu Thu Phàm mỉm cười đi tới nói chuyện cùng Âu Dương Tĩnh trước.
Âu Dương Tĩnh khẽ gật đầu, nói:
- Đã lâu không đã trở về, hôm nay qua đây vừa nhìn, phong thái của các vị vẫn như xưa.
- Làm gì có thể tự do tự tại giống như ngươi ở bên ngoài. Chúng ta lại không thể so được với ngươi.
Mạnh Triều Dương cũng vừa cười vừa nói.
Ngược lại, gương mặt Đinh Tuyền Cơ vẫn lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên người Phương Lâm.
Ngay từ lúc đầu Phương Lâm cũng không nhận ra Đinh Tuyền Cơ và Vu Thu Phàm. Chỉ có điều hắn đã sớm nghe nói Đinh Tuyền Cơ có tính tình lạnh lùng cao ngạo, bình thường đều là gương mặt lạnh lùng. Hiện tại vừa nhìn, Phương Lâm lại đoán ra được người đang nhìn mình chằm chằm này chắc hẳn chính là Đinh Tuyền Cơ.
Về phần người thanh niên nhìn như ôn hòa này hẳn là Vu Thu Phàm không thể nghi ngờ.
Đan Tông Tứ Tú, tất cả đều có mặt ở đây!
Phương Lâm âm thầm xúc động. Bốn vị này chính là nhân vật danh tiếng có một không hai tại Đan tông. Mỗi người đều có địa vị không thấp hơn trưởng lão, phía sau còn có thế lực rất lớn.
Phương Lâm so sánh cùng với bọn họ quả thật kém hơn rất nhiều.
Dĩ nhiên không phải kém ở trên phương diện trình độ đan đạo, mà là danh vọng và thế lực.
Nếu như so về đan đạo, bất kỳ một Đan Tông Tứ Tú nào cũng không đủ để Phương Lâm liếc mắt nhìn.
Luận về võ đạo, hiện tại Phương Lâm cũng có thể một mình đánh bốn người bọn họ.
Phương Lâm cũng đã nhìn ra quan hệ giữa Âu Dương Tĩnh cùng ba người khác trong Đan Tông Tứ Tú không phải quá tốt.
Nhất là Đinh Tuyền Cơ này căn bản cũng không có với Âu Dương Tĩnh một câu nào. Ngược lại, quan hệ giữa Mạnh Triều Dương và Âu Dương Tĩnh không tệ.
Về phần Vu Thu Phàm này, tuy rằng Âu Dương Tĩnh cũng sẽ nói chuyện với hắn, nhưng khiến người ta có cảm giác giống như chỉ đang ứng phó. Thần sắc Vu Thu Phàm cũng khiến cho người ta cảm thấy giả dối.