Vẻ mặt Hứa Sơn Cao đau khổ nói.
Người thanh niên áo bào đỏ này tên là Hác Như Long hừ một tiếng, giọng nói lạnh như băng nói:
- Hôm nay ta tìm ngươi, lời ta đã nói ra ở chỗ này, ba ngày sau ta tới lấy đan. Nếu như luyện không ra, đừng trách ta không khách khí.
Nói xong, Hác Như Long này xoay người liền rời đi, cũng không liếc mắt nhìn Phương Lâm một cái.
Hác Như Long đi, thần sắc Hứa Sơn Cao càng thêm phiền muộn. Nhìn thấy Phương Lâm, hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười.
Phương Lâm hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Người vừa rồi là ai?
Hứa Sơn Cao nói:
- Là đệ tử chính thức của Võ tông Hác Như Long. Hắn tới tìm ta giúp hắn chế luyện một lò Thuận Khí đan. Nhưng ta làm sao luyện ra được. Đây rõ ràng là đang gây khó dễ cho ta.
Phương Lâm dường như suy nghĩ tới điều gì, gật đầu nói:
- Hóa ra là đệ tử chính thức của Võ tông. Thảo nào bộ dạng mắt cao hơn đầu.
Hứa Sơn Cao than thở, nói:
- Những đệ tử chính thức Võ tông này bình thường sẽ tới tìm những đệ tử chính thức chúng ta giúp bọn họ luyện đan. Điều này vốn là chuyện tốt. Nhưng ta trở thành đệ tử chính thức mấy năm qua, cũng chỉ giúp đệ tử Võ tông luyện đan qua hai lần, hơn nữa đều đan dược cấp bậc tương đối thấp, không có gì khó. Hác Như Long này lại hết lần này tới lần khác muốn ta chế luyện Thuận Khí đan, rõ ràng là đang gây khó dễ cho ta.
Sau khi nghe Hứa Sơn Cao nói tỉ mỉ, Phương Lâm cũng hiểu rõ, đệ tử chính thức của Võ tông bình thường tìm đến đệ tử chính thức của Đan tông nhờ luyện đan, đương nhiên cũng cần phải trả cho đệ tử Đan tông một ít thù lao. Loại hành vi giống như giao dịch này, ở trong Đan tông và Võ tông đã coi như là một loại truyền thống.
Tiếp nhận nhờ cậy luyện đan càng nhiều, như vậy danh tiếng của người này ở Đan tông cũng sẽ càng lớn. Nhưng muốn luyện đan cho đệ tử Võ tông, nhất định phải có thuật luyện đan vững chắc. Loại đệ tử hạ đẳng như Hứa Sơn Cao này chế luyện đan dược đơn giản một chút còn có thể. Loại như Thuận Khí đan này đã gần như là đan dược tốt nhất ở trong đan dược nhất phẩm. Hắn không có năng lực chế luyện ra.
Hác Như Long lại hết lần này tới lần khác muốn Hứa Sơn Cao chế luyện Thuận Khí đan cho hắn. Điều này hiển nhiên là tồn tại ý tứ muốn gây khó dễ. Đợi đến ba ngày sau Hứa Sơn Cao không luyện ra Thuận Khí đan, như vậy Hác Như Long liền có thể trắng trợn tuyên bố ra ngoài. Đến lúc đó Hứa Sơn Cao không chỉ có bị đệ tử chính thức của Đan tông khinh thường, còn sẽ bị đệ tử chính thức của Võ tông khinh thường. Sau này cho dù trình độ của Hứa Sơn Cao nâng cao, cũng sẽ không có người nào tới tìm hắn nhờ luyện đan.
Phương Lâm có phần cổ quái nhìn Hứa Sơn Cao, nói:
- Sư huynh có phải đắc tội với người nào hay không?
Hứa Sơn Cao ngẩn ra, lập tức nghĩ đến một người. Nhất thời trên mặt hắn đầy vẻ giận dữ nói:
- Nhất định là Lâm Húc! Ngày ấy hắn đánh cược thua ta, khẳng định ghi hận trong lòng. Nhất định là hắn mời Hác Như Long tới gây khó dễ cho ta, lại muốn khiến ta mang tai mang tiếng!
Phương Lâm gật đầu, lập tức cười nói:
- Vậy Hứa sư huynh chuẩn bị ứng phó như thế nào?
Hứa Sơn Cao nghe vậy, lại ủ rũ, nói:
- Còn có thể làm sao nữa? Bây giờ ta căn bản không luyện ra được Thuận Khí đan. Đến lúc đó chỉ có thể để người ta sỉ nhục một bữa.
Phương Lâm bĩu môi, nói:
- Hứa sư huynh cũng không nhìn xem ta là ai, sẽ để sư huynh phải bị nhục sao?
Hứa Sơn Cao nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên. Hai tay hắn nắm lấy vai Phương Lâm, giống như người sắp chết chìm nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng.
- Phương sư đệ, ngươi có thể chế luyện Thuận Khí đan, ngươi phải giúp sư huynh ta một tay.
Hứa Sơn Cao cầu khẩn nói.
Phương Lâm cười hì hì, nói:
- Thuận Khí đan ta đưa cho Hứa sư huynh, không phải còn có ba viên sao? Đến lúc đó sư huynh lấy ra đưa cho Hác Như Long không phải xong rồi sao?
Thần sắc Hứa Sơn Cao hơi xấu hổ, nói:
- Ba viên này ta đã ăn một viên. Còn lại hai viên lấy ra cũng không đủ số lượng.
Nói xong, Hứa Sơn Cao lại lộ vẻ tội nghiệp nhìn Phương Lâm, cầu khẩn nói:
- Phương sư đệ, sư đệ tốt của ta, ngươi lại nể tình ta đáng thương như vậy, giúp ta chế luyện một lò Thuận Khí đan đi. Sư huynh ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.
Phương Lâm tức giận đẩy tay Hứa Sơn Cao ra, bĩu môi nói:
- Người khác cũng không tìm ta nhờ luyện đan, mà tìm sư huynh. Sư huynh vẫn tự mình luyện đi.
Hứa Sơn Cao sắp muốn khóc, nói:
- Nhưng ta luyện không ra. Sư đệ xin hãy thương xót, nể tình chúng ta là huynh đệ cùng cảnh ngộ, giúp sư huynh một lần.
Thấy bộ dạng Hứa Sơn Cao đáng thương như vậy, Phương Lâm cũng không lại đùa hắn nữa, nói:
- Giúp sư huynh tất nhiên có thể. Chỉ có điều sáu tháng sau ta sẽ rời đi. Đến lúc đó nếu chẳng may lại có người đến gây khó dễ cho sư huynh, vậy phải làm thế nào? Ta giúp sư huynh lần này, nhưng sư huynh cũng phải bỏ công sức nghiên cứu thuật luyện đan. Tranh thủ trong sáu tháng này, ta sẽ giúp sư huynh nâng cao một ít.
Hứa Sơn Cao nghe vậy, mừng rỡ, nói ngàn ơn vạn tạ với Phương Lâm.
Phương Lâm khoát tay, nói:
- Đừng nói thừa nữa. Sư huynh có thể bái sư.
Hứa Sơn Cao sửng sốt, ngẩng đầu lên, thần sắc vô cùng đặc sắc.
Vẻ mặt Phương Lâm nghiêm nghị, bộ dạng hoàn toàn không có giống nói đùa.
- Phương sư đệ, ngươi nói cái gì?
Hứa Sơn Cao cho rằng mình nghe nhầm, thận trọng hỏi.
- Bái sư.
Phương Lâm nói ngắn gọn có lực.
Sắc mặt Hứa Sơn Cao cổ quái, nói:
- Sư đệ, bái sư thì không cần đi? Ta dù gì cũng là sư huynh của ngươi.
Phương Lâm liếc mắt nhìn Hứa Sơn Cao, không nói gì, trực tiếp đi vào bên trong phòng luyện đan, nhốt Hứa Sơn Cao ở bên ngoài.
Tâm tình Hứa Sơn Cao thấp thỏm chờ đợi hai canh giờ, mới thấy Phương Lâm đẩy cửa đi ra ngoài. Trong tay nắm một cái bình ngọc, ném vào trong tay Hứa Sơn Cao.
- Đan dược ta đã giúp sư huynh luyện xong. Bản thân sư huynh nghĩ kỹ đi. Sáu tháng sau ta sẽ rời đi, tất cả phải xem bản thân sư huynh.
Phương Lâm lười biếng nói xong, liền trở lại trong phòng của mình.
Hứa Sơn Cao ngơ ngác nhìn bình ngọc trong tay, theo bản năng mở nắp bình ra nhìn. Chỉ thấy bên trong bình có tám viên đan dược tròn bóng, tản ra mùi thơm ngát.
Hứa Sơn Cao đậy kín nắp bình, trong lòng do dự không quyết. Sau một lát, Hứa Sơn Cao cắn răng, đi tới bên ngoài cửa phòng của Phương Lâm.
- Đệ tử Hứa Sơn Cao, bái kiến sư phụ!
Hứa Sơn Cao trịnh trọng nói, lập tức quỳ gối trước cửa phòng Phương Lâm.
Phương Lâm mở cửa phòng ra, nhìn thấy vẻ mặt Hứa Sơn Cao nghiêm túc quỳ, nhếch miệng cười, nói:
- Sư huynh làm gì nghiêm túc như vậy? Ta chỉ là đùa một chút mà thôi.
-…
Hứa Sơn Cao thiếu chút nữa từ dưới đất nhảy dựng lên. Có người nào nói đùa như ngươi sao? Lão tử đã chuẩn bị tâm lý xong, quỳ cũng quỳ ngươi lại bảo là nói đùa?
Nhìn thấy thần sắc Hứa Sơn Cao muốn ăn thịt người, Phương Lâm biết trong lòng hắn khẳng định cực kỳ phiền muộn, lập tức vung tay lên. Một miếng ngọc giản rơi vào trong tay Hứa Sơn Cao.
- Đây là tâm đắc luyện đan Mộc Yến trưởng lão tặng cho ta, ta không dùng đến nên đưa cho sư huynh. Hi vọng sư huynh được lợi từ trong đó.
Phương Lâm nói.
Suy nghĩ một chút, Phương Lâm lại lấy ra một quyển sách giao cho Hứa Sơn Cao, nói:
- Đây là thứ Triệu Đăng Minh lão già kia hôm nay đan đàn giảng bài thua ta, cũng đưa cho sư huynh.
Hứa Sơn Cao một tay cầm ngọc giản, một tay cầm lấy sách cổ, thần sắc vô cùng đặc sắc.
- Cái này, cái này… ta sao có thể?
Hứa Sơn Cao lắc đầu nói.
Phương Lâm cười, nói:
- Sư huynh đừng từ chối. Mấy thứ này đối với ta không có tác dụng. Sư huynh lại rất cần dùng tới nó. Dù sao ta chỉ có thể ở đây sáu tháng. Có hai món đồ này, sư huynh có thể nghĩ tới trùng kích đệ tử trung đẳng.
Hứa Sơn Cao nghe vậy, cũng không từ chối nữa, sắc mặt kích động cất hai món đồ vào.
Lấy thân phận đệ tử hạ đẳng của Hứa Sơn Cao không có tư cách tiến vào Đan các đọc những quyển sách đan đạo này, càng chưa nói tới nhận được tâm đắc luyện đan của một vị trưởng lão. Đối với Hứa Sơn Cao mà nói, hai lễ vật này của Phương Lâm có thể nói là nặng như thái sơn.
- Sư đệ, ngươi thực sự là phúc tinh của ta!
Sau khi Hứa Sơn Cao nói xong, hắn liền khẩn cấp quay về phòng luyện đan nghiên cứu thuật luyện đan.
Phương Lâm đóng cửa phòng, khóa kỹ cửa phòng, chuẩn bị dùng Thuận Khí đan, để cảnh giới của bản thân mình tăng lên tới Nhân Nguyên tam trọng.
Tuy rằng bản thân ở trong Đan tông, luyện đan mới là chuyện quan trọng nhất, nhưng cảnh giới cũng không thể bỏ qua. Chỉ có cảnh giới đạt được, làm chuyện gì cũng mới có sức lực.
Ở trong đệ tử Đan Đồng, tu vi Nhân Nguyên nhị trọng cũng được xem như là đặc biệt kém cỏi. Loại nhân tài kiệt xuất Đan Đồng giống như Khang Lộc này, nghe đồn đã đạt tới Nhân Nguyên lục trọng. Nhưng rốt cuộc như thế nào, chỉ có bản thân Khang Lộc và rất ít người biết được.
Ngay cả Lục Tiểu Thanh cũng có cảnh giới Nhân Nguyên tứ trọng. Bởi vì Phương Lâm cảnh giới thấp, Lục Tiểu Thanh cũng thường xuyên chế nhạo hắn.
- Ba viên Dưỡng Khí đan, chắc hẳn có thể tăng lên tới Nhân Nguyên tam trọng. Chỉ có điều ta tu luyện Cửu Đỉnh Thông Thiên Quyết, nhất định phải cắn nuốt đan đỉnh mới có khả năng nâng cao cảnh giới. Điều này lại tương đối phiền phức.
Phương Lâm vừa tu luyện, trong lòng vừa thầm nghĩ.
Dưỡng Khí đan hóa thành dòng nước trong suốt, nhanh chóng lưu chuyển ở trong cơ thể Phương Lâm, khiến cho Phương Lâm cảm giác hết sức thoải mái.
- Ai, loại cảm giác bắt đầu tu luyện lại từ đầu này thực sự không tốt lắm. Nếu như ta còn ở Đan Thánh cung, tùy tiện lấy ra hai viên đan dược, cũng có thể khiến cho cảnh giới của ta đột nhiên tăng mạnh.
Trong lòng Phương Lâm xúc động, trong đầu nhớ lại từng chuyện khi ở Đan Thánh cung.
Trong nháy mắt, ba ngày trôi qua. Phương Lâm vẫn ở bên trong phòng tu luyện. Mới sáng sớm Hác Như Long từng đến ba ngày trước, lại xuất hiện.
- Hứa Sơn Cao, Thuận Khí đan ta cần, ngươi luyện ra chưa?
Hác Như Long lạnh lùng nói.
Hác Như Long là đệ tử Võ tông, hơn nữa ở trong đệ tử Võ tông có thực lực không kém, tất nhiên chướng mắt loại đệ tử hạ đẳng Đan tông như Hứa Sơn Cao.
Nếu như không phải Lâm Húc hứa đưa ra lợi ích lớn, Hác Như Long hắn sẽ không rảnh rỗi chạy tới gây khó dễ cho Hứa Sơn Cao.
“Hứa Sơn Cao à Hứa Sơn Cao, ngươi đắc tội Lâm Húc, là hắn tới tìm ta, lại không thể trách được tới trên đầu ta.”
Trong lòng Hác Như Long thầm cười lạnh, hình như nghĩ rằng Hứa Sơn Cao sẽ không luyện ra được Dưỡng Khí đan.
Ai biết Hứa Sơn Cao bình thản, không nói một lời, trực tiếp lấy ra một bình đan dược.
- Đan dược ở đây, Hác sư huynh nhận lấy.
Hứa Sơn Cao cười nhạt nói.
Thần sắc Hác Như Long nhất thời kinh sợ, có phần nghi ngờ tiếp nhận đan dược. Vừa mở ra nhìn, quả nhiên là một bình Dưỡng Khí đan.
“Thật là lạ. Dựa theo lời Lâm Húc nói, Hứa Sơn Cao này tuyệt đối không có khả năng chế luyện ra Dưỡng Khí đan. Nhưng một lọ đan dược này lại là thế nào? Lẽ nào Hứa Sơn Cao này thâm tàng bất lộ?”
Hác Như Long có phần giật mình. Lí do thoái thác hắn đã nghĩ xong lại hoàn toàn không có chỗ dùng, sắc mặt có chút khó coi.
- Hác sư huynh thế nào? Chẳng lẽ không hài lòng về đan dược sao?
Hứa Sơn Cao cố ý nói.
Hác Như Long hừ một tiếng, cầm đan dược xoay người muốn đi.
- Thế nào? Hác sư huynh không trả thù lao cho ta sao?
Hứa Sơn Cao gọi Hác Như Long lại.
Hác Như Long xoay người trừng mắt với Hứa Sơn Cao, có phần khó chịu nói:
- Hôm nay quên mang theo, ngày mai trả cho ngươi sau.