Người thanh niên ngoài cửa kia vốn muốn chào hỏi Độc Cô Niệm, kết quả người ta xoay người rời đi, chưa từng liếc mắt nhìn mình một cái. Bày tay đang giơ ra ở giữa không trung nhất thời cứng đờ, lúng túng không thôi.
Phương Lâm đứng dậy, nhìn người thanh niên ngoài cửa. Hắn quả thật không quen biết, chắc hẳn chưa từng gặp gỡ.
- Phương sư đệ, tại hạ là đệ tử trung đẳng Sở Thanh Phong, đặc biệt tới thăm hỏi Phương sư đệ.
Người thanh niên kia nhìn thấy Phương Lâm, trên mặt thoáng cái lại hiện ra vẻ tươi cười, chắp tay chào Phương Lâm.
Tuy rằng Sở Thanh Phong này thân là đệ tử trung đẳng, nhưng vẫn hết sức tôn trọng Phương Lâm đệ tử hạ đẳng này, từ trên phương diện lễ phép có thể thấy hắn hiển nhiên là xem Phương Lâm có địa vị ngang hàng với mình, không bởi vì thân phận của Phương Lâm mà có phần xem nhẹ.
Phương Lâm thấy đối phương khách khí, tất nhiên cũng sẽ không thể không hiểu lễ phép, ngay lập tức ôm quyền trả lễ, cười nói:
- Sở sư huynh quá khách khí. Chỉ là không biết sư huynh lần này đến đây là vì chuyện gì?
Phương Lâm cũng không muốn vòng vo với đối phương. Sở Thanh Phong này khẳng định không phải chỉ đơn giản tới thăm hỏi mình như vậy. Nếu thăm hỏi, có thể thăm hỏi từ nửa tháng trước. Vì sao lúc này hắn mới đột nhiên tới thăm hỏi, hiển nhiên là đến có mục đích.
Sở Thanh Phong cũng không nghĩ tới Phương Lâm lại trực tiếp mở miệng hỏi. Trong lòng hắn vốn còn chuẩn bị lí do thuyết phục, kết quả toàn bộ đều không dùng được tới.
- Sư đệ quả nhiên là người thẳng thắn. Vậy sư huynh ta lại không nói nhiều nữa, mùng bảy tháng sau hi vọng sư đệ tới Vạn Trúc lâm phía sau Thúy Trúc phong, tham gia hội thưởng trúc do đệ tử chính thức chúng ta tổ chức.
Sở Thanh Phong nói xong, móc ra một phần thiệp mời, vô cùng long trọng đưa đến trước mặt Phương Lâm.
Quả nhiên, người này căn bản không phải là tới thăm hỏi mình, mà tới đưa thiệp mời. Sở Thanh Phong này chẳng qua là một chạy chân mà thôi.
Chỉ có điều Phương Lâm hoàn toàn không biết gì về hội thưởng trúc này, đồng thời cũng không có hứng thú. Hắn lập tức nói thẳng:
- Làm phiền sư huynh phải tự mình tới mời. Chỉ có điều tháng sau ta chắc hẳn có tương đối nhiều việc, sợ rằng không đi đến hội thưởng trúc này được.
Sở Thanh Phong thấy Phương Lâm từ chối cũng không cảm thấy bất ngờ. Trước khi tới hắn đã biết được Phương Lâm người này không dễ tiếp xúc.
Sở Thanh Phong lập tức cười nói:
- Phương sư đệ có chỗ không biết. Hội thưởng trúc này một năm cũng khó có được có một lần. Lần này còn có bốn vị sư huynh Đan Tông Tứ Tú xuất hiện. Sư đệ cũng là khách quý được bốn vị sư huynh cố ý dặn phải mời. Mong rằng sư đệ không nên cự tuyệt, nể mặt đi tới.
Nghe được bốn người Đan Tông Tứ Tú đều sẽ xuất hiện ở nơi gọi là hội thưởng trúc này, Phương Lâm ngược lại có phần kinh ngạc.
- Âu Dương Tĩnh cũng sẽ xuất hiện sao?
Phương Lâm hỏi.
Sở Thanh Phong gật đầu:
- Tháng sau, Âu Dương sư huynh sẽ trở lại Đan tông. Đến lúc đó hắn nhất định sẽ xuất hiện ở hội thưởng trúc. Trừ hắn ra, còn có thể mời một ít đệ tử Võ tông đến đây. Tất cả đều là những người khá có danh tiếng trong Võ tông. Nếu như sư đệ tới, tất nhiên có thể kết bạn được càng nhiều bằng hữu.
Phương Lâm dường như suy nghĩ tới điều gì.
Hội thưởng trúc này nghe không được tốt lắm, nhưng người tham gia ngược lại có lai lịch không nhỏ. Chỉ riêng bốn người Đan Tông Tứ Tú lại có trọng lượng mười phần.
Chỉ có điều Đan Tông Tứ Tú cố ý dặn Sở Thanh Phong này tới mời mình, chỉ sợ là bụng dạ khó lường.
Phương Lâm cũng không có cách nào không nghĩ như vậy. Ai bảo hắn có ân oán với hai người trong Đan Tông Tứ Tú.
Bất luận là Đinh Tuyền Cơ hay Vu Thu Phàm này đều rất có thể mượn danh nghĩa hội thưởng trúc này, đến lúc đó gây khó dễ với mình, vậy thì cũng phiền toái.
Có trời mới biết đến lúc đó Đinh Tuyền Cơ hoặc Vu Thu Phàm sẽ an bài những gì. Mình ngốc nghếch chạy tới, không trúng cạm bẫy của đối phương mới là lạ.
Nhưng Phương Lâm lại thật sự rất muốn đi xem thử. Nhất là hắn nghe tiếng Âu Dương Tĩnh này đã lâu.
Phương Lâm cảm thấy vô cùng hứng thú về người này. Dù sao hắn cũng bị thủ tọa Cổ Đạo Phong chèn ép giống như mình, có thể nói là đồng bệnh tương liên.
Nhưng Âu Dương Tĩnh cũng giống như mình lựa chọn phản kháng, chỉ có điều mức độ phản kháng kịch liệt vượt xa mình.
Cho nên, Phương Lâm rất muốn làm quen với Âu Dương Tĩnh này, thảo luận nghiên cứu một chút về tâm đắc phản kháng Cổ Đạo Phong.
Đương nhiên, bản thân Phương Lâm chính là một người thích gây sự. Cùng với để cho Đinh Tuyền Cơ và Vu Thu Phàm trước sau nhớ tới chuyện đối phó mình, còn không bằng mình chủ động trước, nhân cơ hội này cố gắng gõ hai người này một cái.
Trong nháy mắt này, Phương Lâm suy nghĩ rất nhiều điều. Hắn đưa tay ra tiếp nhận thiếp mời trong tay Sở Thanh Phong.
- Đã như vậy, thiếp mời này ta nhận. Mùng bảy tháng sau đúng không? Ta nhất định sẽ đi.
Phương Lâm nói.
Sở Thanh Phong thấy Phương Lâm đáp ứng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Hắn lại khen tặng Phương Lâm vài câu, liền rời đi.
Phương Lâm liếc mắt thoáng nhìn thiệp mời, sau đó ném qua một bên.
- Này, ngươi thật đúng nhàn hạ thoải mái, còn muốn chạy đi tham gia hội thưởng trúc gì đó. Thật sự không có ý nghĩa gì cả.
Độc Cô Niệm ngồi ở trên băng đá, giọng điệu châm chọc nói.
Vẻ mặt Phương Lâm cao thâm khó dò nói:
- Ngươi thì biết cái gì.
...
Ngày thứ hai sau khi luyện được Băng Lộ đan, Hàn Ngâm Nguyệt mới tới lấy đan dược.
Khi Hàn Ngâm Nguyệt nhìn thấy bốn viên Băng Lộ đan này, trên mặt nàng vui mừng không có cách nào che giấu được. Nàng nhìn Phương Lâm nói cám ơn liên tục.
Phương Lâm muốn trả đỉnh vuông bốn chân này lại cho Hàn Ngâm Nguyệt. Chỉ có điều Hàn Ngâm Nguyệt lại cố ý muốn tặng cho Phương Lâm, chết sống cũng không chịu nhận lại.
Phương Lâm không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là giữ lại đỉnh vuông bốn chân, nói thật hắn cũng rất thích cái lò luyện đan này.
Phương Lâm cũng nói cho Hàn Ngâm Nguyệt biết, tháng sau mình sẽ đi tham gia hội thưởng trúc.
Hàn Ngâm Nguyệt ngầm nhắc nhở Phương Lâm hội thưởng trúc tháng sau sẽ không đơn giản, chính là tìm cách nhằm vào Phương Lâm hắn. Người ở phía sau không chỉ là Đinh Tuyền Cơ hoặc Vu Thu Phàm, còn có người lợi hại hơn.
Phương Lâm truy hỏi người lợi hại hơn này là ai nhưng Hàn Ngâm Nguyệt lại không nói rõ rằng, chỉ là một câu có thể có liên quan đến Cổ Đạo Phong.
Phương Lâm suy đoán người này khẳng định không phải là Cổ Đạo Phong. Nếu như Cổ Đạo Phong tính đối phó với mình sẽ có rất nhiều biện pháp, không cần thiết phải làm hội thưởng trúc gì cả.
Không có khả năng là Cổ Đạo Phong lại có liên quan đến Cổ Đạo Phong, vậy người này là ai?
Phương Lâm tạm thời không có manh mối. Hắn cũng không suy nghĩ thêm về chuyện này nữa. Dù sao còn có một tháng nữa.
Sau khi tiễn Hàn Ngâm Nguyệt đi, Phương Lâm trở nên nhàn nhã. Đáng tiếc lại có thêm một Độc Cô Niệm, hắn muốn nhàn nhã cũng nhàn nhã không nổi.
Mỗi ngày Độc Cô Niệm đều luyện tập Chấn Tam Sơn, ở trong sân đập lò luyện đan thùng thùng vang dội, Phương Lâm nhiều lần muốn chửi ầm lên, nhưng đều phải nhịn xuống.
Bỗng nhiên có một ngày, Độc Cô Niệm cao hứng bừng bừng nói cho Phương Lâm biết, nàng đã có thể đánh ra Chấn Tam Sơn lần thứ nhất.
Phương Lâm thấy nàng biểu diễn một lần. Quả nhiên, nha đầu kia quả thật có thể đánh ra Chấn Tam Sơn lần thứ nhất, nhưng không hơn.
Phương Lâm đành miễn cưỡng khen nàng vài câu. Sau đó sẽ không có sau đó nữa.
Vào lúc cuối tháng, Phương Lâm đang vô cùng buồn chán nhìn Độc Cô Niệm luyện tập Chấn Tam Sơn, bỗng nhiên bên ngoài viện vang lên một giọng nói thiếu niên có phần non nớt và khẩn trương:
- Phương… Phương Lâm Phương sư huynh có phải ở nơi này không?