Mục lục
Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Kiếm Tử miễn cưỡng cười một tiếng:

- Chung quy cũng phải phân ra thắng bại mới được chứ, nhận thua như vậy, ta cũng rất mất mặt. 

Nói xong, Thanh Kiếm Tử lại một lần nữa ra tay, kiếm chiêu vẫn sắc bén.

Phương Lâm cũng hoàn toàn không luống cuống, thấy chiêu phá chiêu, cho thấy thực lực vô cùng cường hãn, khiến mọi người dưới đài phải kinh ngạc thán phục không thôi.

- Người này đúng là không thể đo đếm được! 

Hình Thiên Tiếu nhìn hai người trên đài giao đấu, thật lòng cảm thán một câu.

Ai cũng nghe được, Hình Thiên Tiếu đang nói về Phương Lâm.

- Thật không nghĩ tới Phương Lâm này sẽ lợi hại như vậy, sợ rằng sau này vị trí đại thống Tử Hà tông này có tám chín phần là của hắn. 

Một trưởng lão Võ tông nói.

Chỉ có điều hắn vừa nói xong lập tức ngậm miệng, ý thức được mình có chút lỡ lời.

Hình Thiên Tiếu liếc mắt nhìn hắn một cái, mỉm cười: 

- Việc này vẫn còn quá sớm, cũng không phải là chuyện các ngươi có thể bàn luận được.

- Vâng!

Một đám trưởng lão Võ tông hành lễ. 

Hàn Ngâm Nguyệt nhìn Phương Lâm trên đài tỷ võ, trong mắt mang theo vài phần ánh sáng thâm thúy, hình như đang suy nghĩ điều gì.

- Có lẽ, lấy thực lực của ngươi bây giờ, cho dù Hiểu Tinh không tham gia thi đấu ba nước, ngươi cũng có thể ứng phó được với người của Vân quốc và Mạnh quốc.

Trong lòng Hàn Ngâm Nguyệt thầm nói. 

Không đợi đến khi kết quả xuất hiện, Hàn Ngâm Nguyệt đã xoay người rời đi, Thanh Kiếm Tử và Phương Lâm ai thắng ai bại đã không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa, bọn họ chỉ là so tài mà thôi, sát chiêu thật sự cũng sẽ không thi triển ra.

Chỉ một lát sau, ở trong tiếng hoan hô của đệ tử Đan tông, Thanh Kiếm Tử lựa chọn chịu thua, ở trước mặt mọi người thừa nhận không bằng Phương Lâm.

So sánh với các đệ tử Đan tông kích động, đệ tử Võ tông môn lại có vẻ buồn khổ không thôi, đường đường là đại đệ tử Võ Tông lại có thể bại bởi Phương Lâm xuất thân từ Đan tông, điều này đối với bọn họ thật sự là một công kích không nhỏ. 

- Thanh Kiếm Tử sư huynh, sư huynh cũng không có dốc hết toàn lực, vì sao phải chịu thua chứ?

Một đệ tử Võ tông vô cùng không cam lòng tâm hô lớn.

- Đúng vậy, bại bởi ai cũng được, nhưng không thể bại bởi người của Đan tông! 

Lại có một đệ tử Võ tông nói.

Như vậy, cục diện có chút lúng túng, mặt Phương Lâm không đổi sắc, nhìn Thanh Kiếm Tử.

Sắc mặt Thanh Kiếm Tử lại thâm trầm, nhìn một vài đệ tử Võ tông đang phẫn uất: 

- Ta thua, có liên quan gì với các ngươi? Nếu các ngươi không cam tâm, các ngươi lại lên đài đánh bại Phương Lâm, không có bản lĩnh thì đừng ở chỗ này la ó làm gì. Ta hôm nay thua, lần tiếp theo tất nhiên sẽ thắng trở về, các ngươi lại vĩnh viễn chỉ có thể ngước mắt nhìn lên người khác.

Những đệ tử Võ tông đều trầm mặc xuống, lời Thanh Kiếm Tử nói khiến cho bọn họ cảm giác trên mặt nóng hừng hực khó chịu.

- Mất mặt xấu hổ. 

Hình Thiên Tiếu cũng nói một câu, sau đó dẫn theo các trưởng lão Võ tông rời đi.

Những đệ tử Võ tông cũng không muốn ở đây nữa, tất cả đều xám xịt rời đi.

Thanh Kiếm Tử đứng ở trên đài tỷ võ, nhìn Phương Lâm nói: 

- Lần này ta mặc dù thua, nhưng lần giao đấu tiếp theo, ta sẽ thắng.

Phương Lâm mỉm cười:

- Điều đó thì không nhất định. 

Thanh Kiếm Tử cũng cười:

- Nghe nói ngươi tham gi thi đấu ba nước xong, sẽ đi tới Huyền quốc đúng không? Thế nào? Đi tìm vị đại tiểu thư Độc Cô kia sao?

Phương Lâm vừa nghe lời này, lập tức đầu lại lớn lên: 

- Đừng nói nữa, nhưng buồn chết ta, đi Huyền quốc chính là địa bàn của nha đầu thối này, trước đây ta đã không ít lần đánh nàng, đi tới địa bàn của nàng, sợ rằng cũng bị nàng trị mất.

Thanh Kiếm Tử cười ha ha:

- Phương Lâm ngươi không sợ trời không sợ đất, còn có thể sợ đại tiểu thư Độc Cô này sao? 

Phương Lâm đảo mắt:

- Ngươi là đứng nói chuyện không đau thắt lưng.

Thanh Kiếm Tử vỗ nhẹ vào vai của Phương Lâm, lộ ra một bộ dạng đồng tình, hắn lập tức kề sát bên tai Phương Lâm: 

- Khi thi đấu ba nước, hung hăng đánh đám nhãi con Vân quốc và Mạnh quốc kia cho ta.

Phương Lâm cười:

- Nếu như đến phiên ta ra tay, chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình. 

...

Ngày thứ ba sau khi Phương Lâm và Thanh Kiếm Tử so tài, tất cả trưởng lão Đan tông được triệu tập lại, bọn họ thương lượng tròn một ngày.

Có người nói, sau khi những trưởng lão Đan tông từ trong đại điện đi ra, thần sắc mỗi người đều nghiêm trọng, có vẻ lo lắng nặng nề. 

Lại hai ngày trôi qua, một tin tức nặng ký nhất được truyền ra ở trong Tử Hà tông.

Hồn ngọc của thủ tọa Đan tông Cổ Đạo Phong đã nứt ra, đại biểu cho hắn đã ngã xuống.

Ai cũng không nghĩ tới, thủ tọa Đan tông hồi lâu không có lộ diện, không ngờ đã ngã xuống, đối với Tử Hà tông, đây chính là chuyện cực lớn. 

Dù sao cũng là thủ tọa của một tông, ở Tử Hà tông chính là nhân vật quyền cao chức trọng, lại lặng lẽ không một tiếng động ngã xuống như thế, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, thật sự khiến cho rất nhiều đệ tử Tử Hà tông môn cảm thấy trở tay không kịp.

Trên thực tế, trong giây phút Cổ Đạo Phong bỏ mạng, cường giả Tử Hà tông trông coi Hồn Ngọc điện đã biết Cổ Đạo Phong ngã xuống, chỉ là chuyện này bị Hàn Lạc Vân cố ý che giấu, không truyền ra, toàn bộ Tử Hà tông, không có quá mười người biết được Cổ Đạo Phong đã ngã xuống.

Một khi tin tức Cổ Đạo Phong ngã xuống được truyền ra, có thể nói từ trên xuống dưới Đan tông hoàn toàn nổ tung, gần như không ai có thể giữ được bình tĩnh. 

Trước đó không nói vì sao Cổ Đạo Phong ngã xuống, thi thể hiện ở nơi nào, vị trí thủ tọa Đan tông này, xem như đã hoàn toàn trống ra.

Chuyện quan trọng trước mắt chính là chọn ra thủ tọa Đan tông mới, dù sao nước không thể một ngày không có vua, Đan tông vẫn cần có một người đứng ra chủ trì đại cục, ổn định lại lòng người.

Mà người có tư cách ngồi trên vị trí thủ tọa Đan tông, nhất định phải có đầy đủ kinh nghiệm và lý lịch và thực lực, phóng tầm mắt ra tất cả trưởng lão trong Đan tông, cũng không phải chỉ có một hai người có tư cách ngồi trên vị trí thủ tọa. 

Trải qua nhiều ngày thương thảo, cùng với quyết định của cao tầng Tử Hà tông, cuối cùng sẽ do Nghiêm Chính Phong tạm thời tiếp nhận vị trí thủ tọa Đan tông.

Sở dĩ là tạm thời, bởi vì Nghiêm Chính Phong tuy rằng có kinh nghiệm và lý lịch đầy đủ, thực lực cũng trấn áp được cục diện, nhưng hắn dù sao đã đã già, lúc này trên dưới Đan tông hỗn loạn, cần hắn tạm thời tới chủ trì đại cục, đợi đến khi Đan tông hoàn toàn ổn định lại, hắn sẽ thoái vị xuống.

Chỉ có điều, lúc này nhất thời không chọn ra được người thật sự thích hợp tới kế thừa vị trí thủ tọa, Nghiêm Chính Phong sợ rằng phải ở trên vị trí này làm một khoảng thời gian. 

Đối với quyết định để Nghiêm Chính Phong tạm thời tiếp nhận vị trí thủ tọa, trên dưới Đan tông cũng không có bao nhiêu dị nghị, thậm chí không ít người đặc biệt tán thành.

Bởi vì lúc Cổ Đạo Phong tại vị, Đan tông nhìn như vui sướng đi về phía quang vinh, nhưng thật ra bên trong thối nát không chịu nổi. Trong Đan tông có không ít người đã sớm có lời oán hận, nhất là sau khi Phương Lâm xuất hiện, Cổ Đạo Phong có rất nhiều quyết định, càng làm cho hắn ở Đan tông mất đi lòng người.

So sánh với Cổ Đạo Phong, Nghiêm Chính Phong ở Đan tông có thể nói là đức cao vọng trọng, để hắn tới chủ trì đại cục, tất cả mọi người tin tưởng có thể làm tốt hơn Cổ Đạo Phong. 

Đương nhiên, Cổ Đạo Phong ngã xuống, cũng khiến cho một ít cao tầng của Tử Hà tông vô cùng phẫn nộ, đồng thời tuyên bố phải điều tra rõ chân tướng.

Trong những người này, lấy Kim lão sư tôn của Cổ Đạo Phong dẫn đầu, bắt đầu cái gọi là điều tra.

Sau đó, hắn lợi dụng một ít manh mối không biết có từ đâu, mơ hồ chỉ đầu mâu vào Phương Lâm vừa trở lại Tử Hà tông không lâu. 

- Cổ Đạo Phong ngã xuống, cho dù không phải là do Phương Lâm gây ra, nhưng tất nhiên khó tránh khỏi không liên quan đến hắn, ta kiến nghị bắt Phương Lâm, sau đó cẩn thận tra hỏi.

Ở trên Tử Hà đại điện, Kim lão với ngôn từ chính nghĩa nói với mọi người ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK