Mà ở trên bầu trời, ba cao thủ Thiên Nguyên của Ẩn Sát đường bao vây tấn công một mình Tô lão, Tô lão dựa vào bản thân thực lực cường hãn, thật sự đấu ngang tay với ba người, nhất thời cũng sẽ không bị đánh bại, nhưng muốn ra tay tương trợ Phương Lâm, hắn lại không có khả năng làm được.
Vèo!
Lại là một kiếm từ góc chết trong tầm mắt của Phương Lâm đâm tới, Phương Lâm cắn răng, thân hình không ngừng biến đổi, thi triển Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp đến cực hạn.
Tuy rằng kiếm của nữ tử áo xanh sắc bén xảo quyệt, nhưng Phương Lâm cũng có Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp bên người, ở trong lúc xê dịch cũng khó có thể nắm bắt được bóng dáng của hắn.
Chỉ có điều, Phương Lâm biết tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, nơi đây không biết còn tồn tại bao nhiêu sát thủ của Ẩn Sát đường, nếu không sớm thoát khỏi nữ tử áo xanh này, sợ rằng mình sẽ không có đường sống.
Ngay lập tức, Phương Lâm không lại nương tay nữa, hắn vỗ một cái vào túi Cửu Cung, hắn đã lặng lẽ cầm Vô Giới thạch trong tay.
Phương Lâm giận dữ gầm thét, trực tiếp lướt về phía nữ tử áo xanh này, bộ dạng không sợ chết, dường như muốn liều mạng cùng nữ tử áo xanh vậy.
Đôi mi thanh tú của nữ tử áo xanh nhíu lại, thân hình lui về phía sau, đồng thời tay ngọc liên tục vung vẩy, từng kiếm quang giống như màn mưa kéo tới.
Phương Lâm không tránh không né, toàn thân có ảo ảnh của một con thú lớn nổi lên, đó chính là cổ thú Phá Nhạc.
Lực của Phá Nhạc, phòng ngự vô địch!
Phương Lâm nhìn chằm chằm vào kiếm ảnh khắp bầu trời này, dựa vào lực phòng ngự của tinh huyết Phá Nhạc, hắn cứng rắn vọt tới trước mặt của nữ tử áo xanh, một đầu gậy trực tiếp đập xuống.
Nữ tử áo xanh không nghĩ tới Phương Lâm lại có sức sống mạnh như vậy, trong lòng nàng cảm thấy kinh hãi, bước chân nhẹ lướt đi, thân hình không ngừng lui về phía sau.
Đúng lúc này, Phương Lâm thi triển ra khí lực toàn thân, Vô Giới thạch trong tay hắn hóa thành một bóng đen trực tiếp bị ném mạnh về phía nữ tử áo xanh này.
Trong nháy mắt này, nữ tử áo xanh cảm giác được tâm thần chấn động, da đầu tê dại, một cảm giác tử vong bao phủ trong lòng.
- Mau tránh ra!
Một lão nhân từ bên cạnh nhảy ra, thoáng cái đẩy nữ tử áo xanh ra, nhưng mình lại không có cách nào né tránh, bị Vô Giới thạch giống như ánh trăng theo đuổi, đánh trúng.
Ầm ầm!!!
Một tiếng động rất lớn vang lên, lão nhân kia thậm chí không kịp kêu lên một tiếng, toàn thân đã nổ thành một đoàn sương máu.
Vô Giới thạch đánh nổ lão nhân kia xong, uy thế vẫn không giảm, tiếp tục bay về phía xa, Phương Lâm lập tức vẫy tay, thu hồi nó lại.
Động tĩnh của nơi này tất nhiên đã kinh động tới ba người đang chiến đấu kịch liệt phía trên, Tô lão cúi đầu vừa nhìn, thấy Phương Lâm lại có thể đại triển thần uy, đánh chết một cao thủ ẩn nấp ở trong bóng tối, hắn lập tức thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mà ba người cường giả Thiên Nguyên của Ẩn Sát đường lại đều kinh hãi. Nhất là bộ dạng chết thảm của lão nhân kia chết càng khiến bọn họ có một loại cảm giác khủng hoảng.
Nữ tử áo xanh chật vật từ bên trong một đám cỏ dại đứng dậy, nhìn thấy lão nhân kia đã hóa thành một đống xương tàn thịt nát, lập tức ngẩn người ra, sau đó kêu to thảm thiết.
- Ta giết ngươi!
Nữ tử áo xanh vô cùng phẫn nộ, Phương Lâm đã giết chết lão nhân nàng tôn kính nhất.
Phương Lâm hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng, Vô Giới thạch trong tay hắn lại một lần nữa bị ném ra.
Lần này, nữ tử áo xanh gần như tránh cũng không thể tránh được, nếu như xống lên, tất nhiên là một con đường chết, kết quả sẽ giống như lão nhân kia.
Đúng lúc này, một sợi dây xích máu thịt từ chỗ tối bay tới, quấn lấy người nữ tử áo xanh, lôi đi, Vô Giới thạch vừa vặn bay qua, không có đánh trúng nữ tử áo xanh này.
Ánh mắt Phương Lâm chợt nghiêm lại, nhìn thấy dây xích máu thịt này, hắn lập tức nhớ tới một người, một người hắn gần như cũng sắp quên mất.
Cổ Hàn Sơn!!!
Chỉ thấy một người mặc áo đen đứng ở trên một cây đại thụ cách đó không xa, phía sau lưng hắn có một đường dây xích máu thịt phiêu diêu, trong đó có một sợi cuốn lấy nữ tử áo xanh, chậm rãi thả nàng xuống.
Phương Lâm ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn người mặc áo đen này, tuy rằng gương mặt người này bị mũ áo bào màu đen bao phủ, nhưng Phương Lâm liếc mắt lại vẫn nhận ra được, hắn chính là Cổ Hàn Sơn.
- Cổ sư huynh, đã lâu không gặp, thế nào lại không dám lấy mặt mũi thật gặp người vậy?
Mặt Phương Lâm tươi cười nói, trong mắt lại là lóe ra một tia sáng sắc bén.
Người mặc áo đen này ngẩng đầu, lộ ra gương mặt vô cùng dữ tợn của mình, hơn phân nửa gương mặt lại giống như yêu thú, xấu xí không chịu nổi, chỉ có gần một nửa vẫn thuộc về dạng người.
Phương Lâm nhíu mày, hắn không nghĩ tới Cổ Hàn Sơn lại có thể biến thành bộ dạng này, khi ở hang động vô tận dưới lòng đất, một phần thân thể của hắn đã bị yêu thú hóa.
Cổ Hàn Sơn nhìn Phương Lâm, trong hai con mắt của hắn có một con mắt đã biến thành mắt thú tràn ngập hung quang, con mắt còn lại vẫn là mắt người, chỉ có điều lộ ra sự lạnh lùng và sát ý rất rõ ràng.
- Phương Lâm, đã lâu không gặp.
Cổ Hàn Sơn mở miệng, âm thanh khàn giọng, dường như hai cái vỏ cây khô ma sát vào nhau, vô cùng khó nghe.
Phương Lâm mỉm cười:
- Nhiều ngày không gặp, không ngờ Cổ sư huynh đã đầu phục Ẩn Sát đường, ta còn tưởng rằng sư huynh đã chết ở dưới hang động vô tận dưới lòng đất chứ?
Mặt Cổ Hàn Sơn không đổi sắc:
- Ngươi nghĩ rằng ta chết, các ngươi đều đã cho rằng ta chết, nhưng ta còn sống, hơn nữa sống rất tốt.
Khóe miệng Phương Lâm giơ lên:
- Thật vậy sao?
Cổ Hàn Sơn im lặng, hắn rất muốn cười, rất muốn cười to, còn muốn giận dữ gầm thét lên.
Hắn sống, nhưng không tốt!
Hang động vô tận dưới lòng đất, Cổ Hàn Sơn gần như đã chết đi, nhưng thân thể đang yêu hóa này của hắn đã cứu hắn một mạng, khiến cho hắn kéo dài hơi tàn.
Sau đó, hắn bị người Ẩn Sát đường cứu đi, lấy biện pháp vô cùng âm tà khiến cho Cổ Hàn Sơn dung hợp cùng máu thịt của yêu thú trong cơ thể, trở thành quái vật nửa người nửa yêu.
Không sai, hiện tại Cổ Hàn Sơn không phải yêu, cũng không phải là người, chỉ có thể sử dụng quái vật để hình dung về hắn.
Mỗi một ngày, mỗi một đêm, thân thể Cổ Hàn Sơn đều phải chịu đựng sự dày vò, phần thuộc về người đang từng chút một bị máu thịt của yêu thú xâm chiếm.
Tuy rằng vô cùng chậm rãi, nhưng có lẽ cuối cùng sẽ có một ngày, Cổ Hàn Sơn sẽ bị từng bước xâm chiếm tới khi gần như không còn, trở thành yêu chân chính.
Theo Cổ Hàn Sơn nghĩ, mình biến thành như vậy đều là bởi vì Phương Lâm, nếu như không phải Phương Lâm xuất hiện, hắn vẫn sẽ là đệ nhất thiên tài của Đan tông, sẽ xuôi gió xuôi nước kế thừa vị trí của phụ thân mình.
Đương nhiên, Cổ Hàn Sơn không tự suy nghĩ lại xem, nếu như không phải bởi vì chính hắn xem Phương Lâm là mối uy hiếp, ra tay chèn ép Phương Lâm trước, hắn cũng sẽ không rơi xuống tình cảnh như ngày hôm nay.
- Phương Lâm, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết, chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ đưa đầu của ngươi về Tử Hà tông, để cho tất cả bọn họ xem.
Cổ Hàn Sơn nói, trong mắt hắn lộ ra hung quang.
Phương Lâm nhếch miệng cười:
- Nhưng người chết sẽ là ngươi, chờ ngươi chết, ta cũng sẽ cầm theo đầu của ngươi trở lại Tử Hà tông, giao cho phụ thân ngươi xem, ta nghĩ phụ thân ngươi hẳn sẽ rất cảm kích ta.
Khuôn mặt của Cổ Hàn Sơn vặn vẹo, đột nhiên hắn ra tay, một đường dây xích máu thịt bay tới, kèm theo tiếng xé gió, trên mỗi một đường dây xích máu thịt đều mọc ra gai xương đầy sắc bén.
Phương Lâm không dám khinh thường, thân hình lui về phía sau, gậy xương lớn trong tay hắn không ngừng vung lên, chống đỡ những dây xích máu thịt kia bay tới.
Cùng lúc đó, thân hình của Cổ Hàn Sơn nhảy lên, hắn giống như dã thú, lao về phía Phương Lâm.