Khi móng vuốt của con hổ trắng sắp chạm vào ngực của Phương Lâm, thân hình Phương Lâm nhanh hơn, lấy một loại tốc độ gần như quỷ mị né tránh. Cùng lúc đó, một làn khói đen tràn ngập ở chỗ Phương Lâm vừa đứng.
Con hổ trắng này tất nhiên hút làn khói đen này vào trong cơ thể. Chỉ có điều nó lại không có bất kỳ phản ứng nào. Thân hổ xoay chuyển, móng vuốt còn lớn hơn mặt người lại xẹt qua trước mắt Phương Lâm.
Dưới chân Phương Lâm liên tục chuyển động, kéo dài khoảng cách với con hổ trắng này. Từ giây phút khói đen xuất hiện, hắn vẫn ngừng thở.
Phương Lâm không làm gì được con hổ trắng này. Ngoại trừ có ưu thế từ Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, có thể né tránh được công kích của con hổ trắng ra, hắn không có bất kỳ biện pháp nào.
Tấn công? Động tác của con hổ trắng còn muốn nhanh hơn Phương Lâm rất nhiều. Đoản kiếm trong tay còn chưa tổn thương được con hổ trắng, chính bản thân Phương Lâm sẽ bị móng vuốt của con hổ trắng đào ra nội tạng trước.
Nhưng Phương Lâm cũng có ưu thế của mình, chính là độc!
Trước khi tiến vào Tầm Dược phong, hắn đã chuẩn bị không ít nước độc, đan độc cùng với bột.
Hắn chuẩn bị những độc vật này chính là để đối phó với yêu thú lợi hại có thể gặp ở bên trong Tầm Dược phong.
Trước đó đối phó với cá sấu đen, Phương Lâm cũng dựa vào nước độc. Hiện tại đối mặt với con hổ trắng càng lợi hại hơn này, Phương Lâm không có cách nào, chỉ có thể lại lựa chọn sử dụng độc.
Trong chớp mắt khi con hổ trắng lao tới, Phương Lâm liền thả ra khói đen này.
Con hổ trắng tất nhiên không hiểu được sự lợi hại của những luồng khói đen này. Sau khi hít vào, nó không có cảm giác gì, vẫn không ngừng đuổi theo sát Phương Lâm.
Lúc này, điều Phương Lâm muốn làm chính là lợi dụng Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp tới kéo dài thời gian, đến khi độc tính trong cơ thể con hổ trắng này bạo phát ra.
Nhưng giờ phút con hổ trắng này có trạng thái nổi giận, ở trên phương diện thực lực gần như có thể đạt tới trình độ nhất biến cửu trọng. Mặc dù Phương Lâm có Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp bên người, ứng phó cũng có phần tốn sức.
Tuy rằng Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp tinh diệu, nhưng thứ nhất cảnh giới của Phương Lâm quá thấp, không phát huy ra được tất cả chỗ tinh diệu của bộ pháp này. Thứ hai bộ pháp này cũng tiêu hao nội kình rất lớn.
Nếu như thời gian lâu dài, nội kình của Phương Lâm sẽ bị tiêu hao sạch. Đến lúc đó ngay cả một bước hắn cũng không nhúc nhích được.
Cũng may nội kình của Phương Lâm cũng hơn võ giả Nhân Nguyên bát trọng bình thường rất nhiều. Dù sao Phương Lâm không chỉ đả thông tất cả ba mươi sáu mạch, còn có cơ duyên xảo hợp đả thông một mạch trong bảy mươi hai mạch, tương đương với nhiều hơn những người khác nhất mạch.
Có thêm một mạch này xuất hiện, nội kình của Phương Lâm cũng nhiều hơn những người khác. Đây cũng là ưu thế của Phương Lâm trước những võ giả bình thường khác.
Đương nhiên, khi đối mặt với yêu thú, ưu thế này lại không tính là ưu thế gì cả.
Yêu thú có yêu đan, thể lực càng vượt xa võ giả. Chơi tiêu hao với yêu thú, đó là chuyện rất ngốc rất không sáng suốt.
Lúc này, Phương Lâm chính là đang liều mạng. Rốt cuộc con hổ trắng này phát độc tính ra trước, hay nội kình và thể lực của mình hao hết trước.
Chỉ có điều trong lòng Phương Lâm vô cùng bình tĩnh. Hắn tin tưởng vào khói độc mình chuẩn bị có thể phát huy tác dụng trước khi nội kình của mình tiêu hao hết.
Thời gian trôi qua từng chút một. Trong đêm tối cùng yêu thú giao đấu là vô cùng bất tiện. Thị lực của yêu thú tốt hơn võ giả. Đối với con hổ trắng này, đêm tối giống như ban ngày.
Nhưng cho dù thị lực của Phương Lâm hơn người, trước sau vẫn sẽ bị một ít ảnh hưởng.
Dây dưa hồi lâu, chân Phương Lâm chợt dừng lại. Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp xảy ra sai lầm, thân hình lập tức chậm lại.
“Không xong rồi!”
Trong lòng Phương Lâm nhất thời kinh sợ. Con hổ trắng này quả nhiên không buông tha cơ hội, móng vuốt hổ trực tiếp xẹt qua ngực của Phương Lâm.
Tuy rằng trong nháy mắt Phương Lâm đã cố gắng lui người về phía sau, nhưng vẫn bị lướt qua một ít. Ngay lập tức trước ngực lại da tróc thịt bong, máu tươi chảy ra.
Mọi người từ phía xa nhìn thấy Phương Lâm bị thương, trong lòng đều căng thẳng, trên mặt càng lộ rõ sự lo âu.
Chân Phương Lâm đạp Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, một lần nữa nắm giữ tiết tấu, tránh thế tấn công tiếp theo của con hổ trắng. Hắn cũng không có thời gian kiểm tra thương thế của mình, vẩy lung tung một ít thuốc bột màu trắng ở phía trên.
Con hổ trắng ngửi thấy được mùi máu tươi, hung tính càng sâu, phát ra từng tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc.
Kèm theo tiếng hổ gầm, cuồng phong điên cuồng thổi tới. Ở trong cuồng phong, thân thể Phương Lâm hành động nhất thời trở nên chật vật. Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp lại một lần nữa rối loạn.
“Chẳng lẽ con hổ trắng này là do người của Đan tông cố ý nuôi dưỡng, ở chỗ này đối phó với ta sao? Sao lại lợi hại đến vậy?”
Trong lòng Phương Lâm thầm mắng. Ngay lập tức hắn không kịp suy nghĩ gì, sờ vào túi Cửu Cung một cái. Nhất thời một miếng ngọc phù màu xanh xuất hiện ở trong tay.
Khi con hổ trắng nhào tới, Phương Lâm không chút do dự bóp nát ngọc phù. Trong nháy mắt khi ngọc phù vỡ nát, một đường kiếm quang chói mắt xuất hiện, lao thẳng đến chỗ con hổ trắng.
Kiếm quang cực nhanh. Con hổ trắng lại đang trong thế lao vọt tới trước. Cho dù nó nhìn thấy được kiếm quang này, cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể kiên trì cứng rắn chống lại kiếm quang này.
Phụt!
Kiếm quang xẹt qua thân của con hổ trắng, ở bên cạnh thân nó lưu lại một vết thương dài bằng cánh tay. Máu tươi nhất thời nhuộm đỏ nửa thân của con hổ trắng.
Chỉ có điều, sau khi tổn thương được con hổ trắng, kiếm quang này cũng lập tức tiêu tan không thấy nữa. Nó chỉ có lực của một đòn.
Con hổ trắng bị thương. Mặc dù chỉ là tổn thương trên da thịt, lại làm cho nó đặc biệt phẫn nộ. Không ngờ nó hoàn toàn không quan tâm tới vết thương trên người đang chảy máu, miệng hổ mở lớn đến cực hạn, cắn về phía đầu của Phương Lâm.
Phương Lâm khẽ thở dốc. Hắn lại lấy ra một miếng ngọc phù, một lần nữa phát ra một đường kiếm quang.
Ầm!
Chỉ có điều, lần này kiếm quang lại bị một hạt châu hình tròn ngăn cản, vẫn chưa tạo thành bất kỳ thương tổn nào đối với hổ trắng.
Phương Lâm không ngừng lui về phía sau. Đồng thời hắn nhìn thấy được một viên yêu đan màu trắng sữa lơ lửng ở trước thân của con hổ trắng. Vừa rồi, chính là viên yêu đan này ngăn kiếm quang.
- Ngay cả yêu đan cũng thả ra. Đây là muốn theo ta liều mạng sao?
Phương Lâm cười lạnh, nhưng trong lòng hắn lại hơi bối rối.
Khói đen còn chưa phát huy ra tác dụng. Điều này nằm ngoài dự đoán của Phương Lâm. Theo Phương Lâm phán đoán, lúc này hẳn phải có tác dụng rồi mới đúng.
Nhưng nhìn bộ dạng của con hổ trắng này, ngoại trừ càng lúc càng hung ác ra, hình như cũng không có gì khác thường.
Phương Lâm đã cảm giác được bước chân của mình trở nên nặng nề. Đây là dấu hiệu nội kình tiêu hao quá lớn, thể lực không theo kịp.
Mà con hổ trắng này vẫn có sức sống mười phần, ngay cả yêu đan cũng thả ra. Phương Lâm càng khó có thể chống đỡ.
Ngay lập tức, Phương Lâm cũng không quan tâm nữa, hung hăng vỗ vào túi Cửu Cung. Nhất thời có ba cái ngọc phù xuất hiện, cùng nhau vỡ nát.
Vèo vèo vèo!
Ở trong đêm tối, ba đường kiếm quang sắc bén đặc biệt bắt mắt, đồng loạt đâm về phía con hổ trắng.
Số lượng ngọc phù hắn nhận được từ chỗ đệ tử Võ tông, tổng cộng cũng chỉ có mấy cái này. Thứ này rất trân quý, đều do Phương Lâm sử dụng đan dược đổi với người ta.
Sử dụng một cái ít một cái. Trước đó, khi Phương Lâm đối phó với cá sấu đen không nỡ lấy ra dùng, lúc này lại gần như đều lấy ra.
Ba đường kiếm quang, kiếm khí đáng sợ này khiến con hổ trắng này nhất thời cảm thấy sợ hãi. Thấy ba đường kiếm quang này kéo tới, yêu đan trước thân con hổ trắngđột nhiên sáng lên một tầng màn sáng màu hồng, hoàn toàn bao phủ con hổ trắng ở bên trong.
Kiếm quang hung hăng đập vào trên màn ánh sáng màu hồng này, khiến yêu đan này chấn động tới mức lui về phía sau một ít. Con hổ trắng cũng giống như gặp phải một đòn nghiêm trọng, thần sắc có vẻ mệt mỏi.
Phương Lâm thấy lực lượng yêu đan cường thịnh, ngay cả kiếm quang cũng không làm gì được, trong lòng càng phiền muộn.
- Trong mười con yêu thú nhiều nhất chỉ có một con yêu thú biết sử dụng lực lượng yêu đan. Thế nào lại để ta đụng phải vậy?
Phương Lâm bất đắc dĩ cười gượng.