Chẳng lẽ vị tiền bối này có ý đồ đối với mình? Nếu không ánh mắt đắm đuối này là sao?
Băng đế càng nghĩ càng thấy rằng có khả năng, trong lòng càng thêm khẩn trương. Nếu người này thật sự đưa ra yêu cầu vô lễ đối với mình, mình có thể cự tuyệt sao?
Rõ ràng là không thể!
Người ta chính là cường giả xưng tôn, ngươi cự tuyệt, người ta mạnh bạo thì làm sao bây giờ? Lẽ nào dẫu có chết không theo?
Hơn nữa, nếu như có thể trở thành nữ nhân của cường giả xưng tôn, đây chính là tám đời tu luyện có phúc đó! Trong thiên hạ có bao nhiêu nữ tử sẽ hâm mộ chết mình?
Băng đế càng nghĩ càng lệch lạc, trong thần sắc cũng trở nên xấu hổ ngượng ngùng.
Phương Lâm thấy sắc mặt nàng ửng đỏ, cũng không biết nàng nghĩ đi nơi nào, ngay lập tức mở miệng nói:
- Ta muốn lấy máu tươi trong cơ thể ngươi dùng một lát.
Băng đế nghe vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt vỡ mộng.
- Cái gì?
Băng đế cho rằng mình nghe nhầm, vẫn hỏi một câu.
Phương Lâm đảo mắt:
- Ta nói muốn lấy máu tươi bên trong cơ thể ngươi dùng một lát.
Băng đế không nói gì, trên mặt càng xấu hổ và e lệ. Hóa ra người ta chỉ là muốn lấy máu tươi của mình, hoàn toàn sẽ không có ý tứ gì khác, lại bị mình cứng rắn nghĩ sai.
Cũng vì bị nhốt chỗ này quá lâu, bình thường lại thích một mình miên man suy nghĩ, may là không gây ra chuyện gì nực cười.
Chỉ có điều Phương Lâm yêu cầu như vậy, Băng đế cũng vô cùng khó xử, ngược lại không phải là nàng luyến tiếc một chút máu tươi mình, mà hiện tại trạng thái của nàng cũng không tốt, khí huyết đều từ trên người đều do những sinh linh khác bổ sung. Nếu để cho Phương Lâm một ít, như vậy mình rất nhanh sẽ lại một lần nữa rơi vào ngủ say.
Có thể nói khí huyết đặc biệt trân quý đối với Băng đế, bình thường có thể không tiêu hao lại không cần thiết hao tổn, cố gắng hết mức khiến cho khí huyết giảm xuống đến thấp nhất.
Phương Lâm thấy thần sắc khác thường của Băng đế này, hình như dáng vẻ vô cùng đắn đo, lập tức mở miệng nói:
- Ta cũng biết ngươi khó xử. Chỉ có điều ta cũng sẽ không lấy không máu tươi của ngươi. Ta sẽ lấy đồ cùng ngươi tiến hành trao đổi.
Băng đế nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên. Vị này chính là cường giả xưng tôn, trên người khẳng định có rất nhiều thứ tốt. Mình cho dù là lấy máu tươi tới trao đổi, cũng đáng giá.
- Vãn bối không phải tham bảo vật của tiền bối. Chỉ là vãn bối hiện tại có thương tích trong người, nếu như khí huyết giảm, thương thế có lẽ sẽ nặng thêm.
Băng đế có phần khổ sở nói.
Phương Lâm rất thông cảm gật đầu, sau đó sờ tới sờ lui ở bên trong túi Cửu Cung.
- Ngươi xem thứ này như thế nào?
Phương Lâm thoáng cái lại lấy ra thanh trường kiếm huyết sắc.
Băng đế nhìn thấy được thanh trường kiếm huyết sắc này, nhất thời sắc mặt đại biến, thân hình liên tục lui về phía sau vài bước, hình như cực kỳ kinh hoàng.
- Thế nào? Thanh kiếm này đáng sợ như vậy sao? Ta cảm thấy rất tốt mà. Chỉ là nó thích hút máu, ngươi không phải cũng cần hấp thu khí huyết sao? Tới hút thanh kiếm này. Bên trong nó hẳn có rất nhiều tinh huyết.
Vẻ mặt Phương Lâm ngây thơ nói.
Băng đế liên tiếp lui về phía sau, vội vàng nói:
- Tiền bối không nên trêu đùa vãn bối. Đây là tà kiếm, nếu như ta chạm tới nó, tất cả tinh huyết trong cơ thể đều sẽ bị nó hút rơi.
Phương Lâm thấy Băng đế khiếp sợ như vậy, cảm thấy kỳ quái. Băng đế này thực lực cũng không yếu. Nếu như ở bên ngoài, toàn bộ Càn quốc chắc hẳn cũng không có ai là đối thủ của nàng. Nhưng lại khiếp sợ cái thanh trường kiếm huyết sắc này như thế. Hiển nhiên thanh trường kiếm huyết sắc này vô cùng khủng khiếp, khiến cường giả như Băng đế vậy cũng đặc biệt kiêng kỵ.
Mà thanh trường kiếm huyết sắc này giống như nhận thấy được huyết mạch đặc biệt trong cơ thể Băng đế, nó trở nên có phần nóng nảy, trong lúc mơ hồ muốn từ trong tay Phương Lâm bay về phía Băng đế.
Băng đế bị khí tức quỷ dị từ thanh trường kiếm huyết sắc này phát ra chấn áp, sắc mặt tái nhợt, toàn thân trên dưới hình như cảm giác đau đớn từng đợt.
- Tiền bối, mau mau thu thanh kiếm kia lại!
Băng đế cầu khẩn nói.
Phương Lâm bĩu môi. Hắn cũng không thu thanh kiếm lại, mà cầm nó hung hăng đập ở trên mặt đất vài cái.
- Này, ngươi hút nhiều máu như vậy, có thể cho ra một ít hay không?
Trong miệng Phương Lâm nói thầm.
Thanh trường kiếm huyết sắc này ong ong vang dội, run rẩy càng kịch liệt hơn, hình như vô cùng phẫn nộ đối với hành vi của Phương Lâm.
Phương Lâm bất đắc dĩ. Thanh kiếm này thật đúng là đủ tà môn, chỉ có thể thu nó vào trong túi, nếu như không thu, chắc hẳn sẽ không khống chế được thanh kiếm này, nó sẽ trực tiếp xông về phía Băng đế.
- Ngươi chờ một lát. Chỗ của ta còn có những vật khác.
Phương Lâm lại sờ ở bên trong túi Cửu Cung. Chỉ có điều sờ tới sờ lui, hình như cũng không có thứ gì cầm được ra tay.
Xem thế này, Phương Lâm có phần lúng túng. Bên trong túi Cửu Cung của hắn cũng không ít đồ, nhưng hình như không có gì Băng đế sử dụng được. Mấu chốt là trình độ của Băng đế người ta rất cao, vài thứ kia của Phương Lâm lấy ra chắc hẳn ở trong mắt người ta không khác gì rác rưởi.
- Khụ khụ, ta tới vội vàng, nơi này có một gốc cây Kỳ Lân thảo, chắc hẳn là có thể đổi được một ít máu tươi của ngươi chứ?
Trong lúc bất đắc dĩ đó, Phương Lâm lấy Kỳ Lân thảo do Tiền thái thượng đưa cho mình ra.
Băng đế vừa nhìn Kỳ Lân thảo trong tay Phương Lâm, cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng chỉ vậy cũng không hơn.
Nàng nghĩ đến lấy thân phận của cường giả xưng tôn của Phương Lâm, lấy ra một gốc cây Kỳ Lân thảo còn không phải là chuyện chín trâu mất sợi lông sao?
Mà đối với Băng đế, một gốc này Kỳ Lân thảo thật sự có tác dụng không nhỏ. Dù sao cũng là một gốc cây dược liệu cổ, dược hiệu mười phần, có một ít giúp đỡ đối với thương thế của nàng, đáng để nàng lấy ra một ít tinh huyết tới trao đổi.
Băng đế đáp ứng cũng vô cùng dứt khoát, rạch cổ tay, thả ra một ít tinh huyết, bỏ vào trong một cái bình ngọc.
Phương Lâm nhìn tràn đầy một bình máu tươi màu xanh lam, vui mừng vô cùng. Tinh huyết của huyết mạch hàn băng tộc này lại là đồ tốt, có rất nhiều tác dụng đối với luyện đan. Chỉ riêng những tinh huyết này, lại không uổng công Phương Lâm tới băng cung này một chuyến.
Ngay lập tức, Phương Lâm trực tiếp giao Kỳ Lân thảo cho Băng đế, không làm ra chuyện nói một đằng làm một nẻo.
Sắc mặt Băng đế có chút tái nhợt, chỉ có điều trong mắt vẫn có vẻ vui mừng. Một gốc cây Kỳ Lân thảo hoàn toàn có thể bổ sung lượng tinh huyết vừa giảm đi, còn có thể đưa đến tác dụng chữa thương.
Phương Lâm cẩn thận thu bình ngọc này vào, lập tức chợt nhớ tới một vài chuyện:
- Đúng rồi, ngươi có biết tình huống cụ thể bên trong hang động vô tận dưới lòng đất này không?
Băng đế nghe vậy, lắc đầu:
- Ta không có cách nào rời đi băng cung. Tất cả mọi thứ bên ngoài băng cốc đều không được biết.
Phương Lâm nhíu mày:
- Bên trong băng cốc này, muốn tìm được một người có khó khăn gì với ngươi không?
Băng đế gật đầu:
- Ta có thể phái ra khôi lỗi băng tìm kiếm ở trong băng cốc. Chỉ là với thực lực của thế hệ ngài trước đây, muốn tìm ai không phải là chuyện dễ dàng sao?
Phương Lâm xấu hổ cười:
- Ta giống như ngươi, hiện tại có thương tích trong người. Một ít thủ đoạn không thể dễ dàng vận dụng, chỉ đành làm phiền ngươi.
Băng đế nghe lời này, trong mắt dường như có vài phần suy nghĩ nhưng cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
Dù sao khoảng cách thời đại xa xôi đã qua vô số năm tháng, cho dù cường giả xưng tôn có thể sống tiếp, cũng có thể có ảnh hưởng rất lớn.
Vị tiền bối trước mắt này có thể chính là loại tình huống này, sử dụng vài phương pháp đặc biệt mới còn sống. Loại phương pháp này, vô cùng có khả năng dẫn đến hắn có nội thương trong người.
- Không biết tiền bối muốn tìm người nào? Vãn bối có thể làm thay.
Băng đế chủ động lấy lòng. Dù sao đây chính là cơ hội khó được, làm việc cho cường giả xưng tôn là cơ hội cũng không phải ai cũng có thể có.
Phương Lâm cười hì hì, vỗ túi Cửu Cung, móc ra một bức tranh:
- Chính là người này.