Triệu Thần Không kinh ngạc kêu lên, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng và sợ hãi đối với tử vong.
Hắn không muốn chết, hắn còn trẻ, còn có tiền đồ và tương lai tốt, làm sao có thể lại chết ở chỗ này?
Phương Lâm cũng mặc kệ lúc này Triệu Thần Không có bao nhiêu khủng hoảng và tuyệt vọng, dù sao hắn chính là một ý niệm - đập chết cháu rùa này.
Lại ở thời điểm gậy xương lớn sắp hạ xuống, một đường ánh sáng đột nhiên từ trên cao hạ xuống, bao phủ lấy hai người Phương Lâm và Triệu Thần Không.
Phương Lâm gậy xương lớn chỉ kém chút nữa, lại muốn đập nát đầu của Triệu Thần Không, nhưng chính là ở thời khắc mấu chốt như vậy, Phương Lâm bị ánh sáng trắng này bao phủ, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích.
Triệu Thần Không cũng duy trì thần sắc kinh hoàng tuyệt vọng này, không thể động đậy, nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mình còn chưa có chết!
Phương Lâm âm thầm cắn răng, mắt thấy đã sắp giết chết Triệu Thần Không, hắn không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này, trong lòng hắn thầm thở dài, xem ra mạng của Triệu Thần Không còn chưa hết.
- Khụ khụ, hai người các ngươi vẫn yên tĩnh một chút đi, ở bên trong Đan Cực tháp này, chỉ cần uy hiếp đến tính mạng, sẽ bị ngăn cản, cho nên các ngươi bất luận đánh thế nào, cũng không có ý nghĩa gì cả.
Lúc này, lão nhân mặc trang phục màu trắng lên tiếng.
Phương Lâm cười lạnh:
- Ai nói không có ý nghĩa? Người nào đó bị sợ vỡ mật, cái này rất có ý nghĩa.
Lời này đúng là nói cho Triệu Thần Không nghe, chính là để công kích Triệu Thần Không.
Quả nhiên, sắc mặt Triệu Thần Không khó coi, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ và không cam lòng, còn có vài phần không có chỗ dung thân.
Hắn không chỉ sợ, hơn nữa còn cầu xin Phương Lâm tha thứ, thậm chí chắp tay đưa túi Cửu Cung của mình cho Phương Lâm để cầu mạng sống.
Tuy rằng cầu được sống chính là bản năng của con người, nhưng lúc này nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi mình không chịu nổi như vậy, Triệu Thần Không cũng có một loại kích động muốn chui vào kẽ nứt.
Quá mất mặt!
Thân là hoàng tử của Vân quốc, là kỳ tài đan đạo, đang thời điểm hăng hái thể hiện ra sự xuất chúng, nhưng vừa rồi, hắn lại bị Phương Lâm làm cho phải đau khổ cầu xin tha thứ, đây quả thực là sỉ nhục trong sỉ nhục.
- Phương Lâm, ngươi không giết được ta, món nợ này ta sẽ không để ngươi được yên!
Triệu Thần Không giận dữ gầm thét lên, chỉ có điều nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Phương Lâm cười lạnh, hắn vừa muốn nói gì đó, chỉ thấy ánh sáng trắng này chớp động, thoáng cách tách hai người ra xa, đồng thời khôi phục lại tự do.
Triệu Thần Không thở hổn hển, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, chỗ vết thương ở ngực không ngừng đau đớn.
Mà khi hắn muốn lấy ra một ít đan dược ăn vào, thình lình phát hiện Túi Cửu Cung của mình đã rơi vào trong tay Phương Lâm.
Ngay lập tức, sắc mặt của Triệu Thần Không cực kỳ khó coi, nói với Phương Lâm:
- Trả túi Cửu Cung lại cho ta.
Phương Lâm lộ ra biểu tình giễu cợt:
- Túi Cửu Cung này là do chính bản thân ngươi đưa cho ta, hiện tại lại tới đòi, ngươi còn có biết xấu hổ hay không?
Triệu Thần Không quả thực muốn mắng to, nghĩ đến bộ dạng không chịu nổi của mình vừa rồi, hắn muốn tát cho mình vài cái.
- Phương Lâm, Túi Cửu Cung đưa ta.
Triệu Thần Không cắn răng nói.
Phương Lâm lắc đầu, cười híp mắt nói:
- Không để đưa.
Triệu Thần Không vừa tức vừa buồn bực, trong lòng càng mang theo vài phần bi ai.
Hắn biết rõ, túi Cửu Cung rơi vào trong tay Phương Lâm, sợ rằng căn bản sẽ không trở lại, mình đánh cũng đánh không lại hắn, cũng không có cách nào cứng rắn cướp đi.
Lúc này, Triệu Thần Không có một loại cảm giác vô cùng ủy khuất, đối mặt với Phương Lâm, mình quả thực không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào, trái lại liên tục bị tổn hại, hiện tại ngay cả túi Cửu Cung cũng bị mất.
Triệu Thần Không thật sự có một loại kích động muốn chết, bản thân túi Cửu Cung này không tính là gì cả, nhưng đồ bên trong túi Cửu Cung lại là tất cả của cải của Triệu Thần Không hắn, tất cả đều ở bên trong.
Ngay lập tức, Phương Lâm vui vẻ đi tới trước tấm bia cổ không có chữ này, hắn cũng không vội vàng đi tìm hiểu tấm bia cổ không có chữ này, mà lấy túi Cửu Cung Triệu Thần Không cầm ở trong tay.
- Ai chà, để cho ta đến xem trong này có bảo bối gì tốt hay không.
Phương Lâm cười hì hì nói.
Triệu Thần Không đứng ở nơi đó, gần như muốn nôn ra máu, hận không thể liều mạng với Phương Lâm.
Chỉ thấy Phương Lâm dễ dàng như trở bàn tay xóa đi ấn ký Triệu Thần Không lưu lại trên túi Cửu Cung, sau đó bắt đầu kiểm tra đồ ở bên trong túi Cửu Cung.
- A? Cửu Túc Trùng Thảo? Thứ tốt!
- Oa! Tuyết Phách trăm năm, không tệ không tệ!
- Trên chiếc nhẫn này có khắc pháp trận phòng ngự không tệ.
- Mấy bình đan dược này cũng tàm tạm, miễn cưỡng có thể lọt vào mắt.
...
Phương Lâm liếc nhìn đồ bên trong túi Cửu Cung, mỗi một thứ đều sẽ lấy ra xoi mói một hồi.
Đây là cố ý làm cho Triệu Thần Không xem, chính là để chọc tức người này một chút.
Quả nhiên, Triệu Thần Không thực sự bị Phương Lâm chọc tức đến mức phun ra hai ngụm máu, thương thế càng thêm nghiêm trọng, không thể không ngồi xuống khoanh chân, vận chuyển nội kình tới áp chế thương thế.
Thương thế ngược lại vẫn là thứ yếu, chỉ là trong ngực nghẹn một cơn giận, khiến cho Triệu Thần Không vô cùng khó chịu, hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng Phương Lâm soi mói bảo bối của mình, nhưng giọng nói của Phương Lâm vẫn không ngừng truyền đến, quả thực giống như bùa đòi mạng vậy.
Phương Lâm tra xét một hồi, nụ cười trên mặt càng lúc càng sáng lạng, không hổ danh là túi Cửu Cung của hoàng tử, hơn nữa còn là một vị hoàng tử thiên tài đan đạo, bảo vật bên trong túi Cửu Cung này quả thực nhiều không kể xiết.
Nhất là Triệu Thần Không này lại còn có hai gốc dược liệu cổ nghìn năm, đây quả thực là niềm vui ngoài ý muốn. Phương Lâm mừng rỡ tới mức muốn hiện ra bong bóng mũi.
- Sao? Đây là thứ gì?
Bỗng nhiên, Phương Lâm giống như phát hiện ra thứ gì đó không nhận ra, hắn phát ra tiếng nghi ngờ.
Triệu Thần Không theo bản năng liếc mắt nhìn qua, hai mắt lập tức muốn nứt ra, gần như giận dữ gầm thét lên.
Chỉ thấy trong tay Phương Lâm cầm một cây lược gỗ, loại này rất bình thường, phía trên thậm chí còn có mấy sợi tóc đen mềm mại quấn lên. Hiển nhiên là tóc của nữ nhân.
Phương Lâm nhìn trái nhìn phải, đây đều là một cây lược gỗ rất bình thường, mặc dù là chế tạo từ vật liệu gỗ tốt, nhưng không hơn.
Ánh mắt Phương Lâm nghi ngờ, nhìn Triệu Thần Không, người này không phải là một tên biến thái chứ? Lại có thể mang theo cái lược của nữ nhân bên người.
- Phương Lâm, để nó xuống, bằng không ta với ngươi không chết không dừng!
Triệu Thần Không giận dữ gầm thét lên, không để ý thương thế trên người, từng bước một đi về phía Phương Lâm, bộ dạng này thực sự đã rơi vào tình trạng điên cuồng, sống chết cũng ném ra sau đầu.
Phương Lâm nhíu mày, cảm thấy Triệu Thần Không rất không bình thường, mở miệng nói:
- Cây lược gỗ này có ý nghĩa gì đối với ngươi sao?
Triệu Thần Không dừng bước lại, thần sắc thoáng thay đổi, trên mặt có vài phần buồn bã và hồi ức.
- Đây là di vật của mẫu thân ta.
Triệu Thần Không chậm rãi mở miệng, giọng điệu có vẻ vô cùng trầm thấp.
Phương Lâm nghe vậy cũng ngẩn ra, sắc mặt hắn lập tức có chút phức tạp.
- Ai, ta còn tưởng là gì chứ, thứ không có tác dụng gì, trả lại cho ngươi.
Phương Lâm bĩu môi nói, tiện tay ném cây lược gỗ về phía Triệu Thần Không.
Triệu Thần Không luống cuống tay chân đón lấy, cẩn thận cất cây lược gỗ vào trong người.
Sau đó, Triệu Thần Không có chút phức tạp liếc mắt nhìn Phương Lâm, hắn không nói một lời, trở lại phía xa ngồi xuống, tiếp tục chữa thương.
Phương Lâm cũng ngoài dự đoán của mọi người, không có cố ý nói một ít lời kích thích Triệu Thần Không nữa, hắn lặng lẽ cất đồ bên trong túi Cửu Cung, treo ở bên thắt lưng.
Sau đó, Phương Lâm nhìn về phía tảng đá xanh, cũng là bia cổ không có chữ trong miệng lão nhân mặc trang phục màu trắng.
Chỉ có điều Phương Lâm nhìn thế nào, cũng cảm thấy nó không giống như là một khối bia, chính là một khối tấm đá xanh không dùng được, để ở nơi đâu cũng chỉ chiếm diện tích.
- Lão gia tử, ta nên làm như thế nào đây?
Phương Lâm mở miệng hỏi.