Mọi người đã bao giờ nghe nói tới, một chủ tiệm quái đản, băm chính khách hàng của mình thành thịt vụn, nhồi làm nhân bánh bao để bán chưa?
Mọi người đã bao giờ gặp một bác sỹ quái dị, phẫu thuật tình địch của mình thành heo, giam cầm ở trại chăn nuôi?
Mọi người có bao giờ gặp một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ được con dơi nuôi dưỡng, chuyên hút máu người mà tồn tại?
Tôi thì đều gặp hết rồi.
Tôi tên là Tống Dương, hiện là cố vấn của đội cảnh sát hình sự tỉnh H, chức vụ thật sự là một Ngỗ Tác.
Chắc sẽ có người thắc mắc, Ngỗ Tác là làm gì? Ngỗ Tác chính là quan nghiệm thi của Trung Quốc thời phong kiến. Một Ngỗ Tác giỏi không chỉ biết nghiệm thi, mà còn tinh thông những kỹ năng mà ít người biết tới.
Bọn họ có thể sử dụng hoàng tửu, ngân châm, hồng ô, nhựa thông và các vật dụng thông thường khác để cạy miệng thi thể, khai ra kẻ giết người.
Trong suốt ba mươi năm công tác tại cục công an, nhờ vào tuyệt kỹ gia truyền của mình, tôi đã phá được vô số đại án chấn động Trung Quốc. Những đại án này, biến thái có, khủng bố có, tàn ác có, thậm chí khiến người ta tê liệt.
Để mọi người biết tới sự vi diệu của công việc này, tôi quyết định chia sẻ về quá trình công tác của mình.
Tuy nhiên, do nguyên tắc bảo mật của cục công an, rất nhiều địa điểm và tên nhân vật đều là giả, hi vọng mọi người thông cảm. Được rồi, ta bắt đầu câu chuyện.
Tôi sinh ra ở một huyện nhỏ phía nam Trung Quốc, từ bé đã không biết mặt cha mẹ mình, sống cùng ông nội ở một căn nhà được tổ tiên truyền lại.
Tuy không có cha mẹ, nhưng ông nội lại yêu thương tôi vô cùng.
Cả cuộc đời, chỉ có duy nhất một lần ông nghiêm khắc dạy bảo tôi: "Dương nhi, con phải nhớ kỹ, sau này lớn lên muốn làm gì ông đều không ngăn cản con, nhưng riêng ba loại nghề nghiệp ta cấm con không được làm: thứ nhất là làm quan; thứ hai là làm cảnh sát; cuối cùng là làm pháp y."
Lúc đó tôi còn ít tuổi, thậm chí chẳng biết pháp y là cái gì, chỉ ngây ngô gật đầu.
Nhưng dần dần lớn lên, trong tôi luôn có một cảm giác, thân phận của ông mình tuyệt đối không tầm thường.
Sở dĩ cảm thấy như vậy, bởi hàng ngày ông tôi chẳng làm việc gì, chỉ ăn rồi chơi, nhưng lúc nào cũng rủng rỉnh tiền bạc, nuôi nấng tôi không thiếu thứ gì.
Còn nữa, cứ một thời gian lại có lãnh đạo dẫn theo một đám cảnh sát tới nhà xin gặp, thái độ rất tôn kính ông nội tôi. Quà tặng thì chất đầy nhà, như rượu Mao Đài, thuốc lá Panda gì gì đó...
Mỗi lần họ tới, thì đều đàm đạo trong phòng với ông tôi hàng giờ liền, thậm chí có mấy lần còn ngồi từ sáng tới tối. Mà mỗi khi lãnh đạo cùng đám cảnh sát rời đi, chỉ vài ngày sau trong tỉnh sẽ có một đại án được phá, ví như vụ nhà hàng món cay ở Tứ Xuyên, vụ băm xác ở đại học Tây Nam. Những vụ án này đều là những đại án chấn động cả nước, bởi vậy ở huyện tôi cũng nghe nói tới.
Tôi lờ mờ cảm thấy, những đại án được phá, có liên quan mật thiết với ông mình, nhưng ông lại chẳng tiết lộ nửa câu với tôi bao giờ.
Với quan hệ của ông, cả họ nhà tôi cũng được nhờ. Cô của tôi buôn bán bên ngoài rất thuận lợi, có lần cô bị cướp xe tải giữa đường cao tốc, cảnh sát liền dùng một ngày một đêm truy bắt tên cướp, cung kính mang trả xe cho cô.
Thậm chí ngay cả khi tôi thi vào cấp 3, thiếu mấy điểm, vậy mà vẫn được vào học trường mình thích.
Năm tôi mười hai tuổi, trên huyện có mở một con đường xuyên qua khu nhà tôi. Hàng xóm xung quanh, phần vì được đền bù, phần vì bị đe dọa mà lần lượt chuyển đi. Duy nhất ông tôi không muốn phá bỏ căn nhà tổ tiên để lại, quyết tâm làm 'nhà đinh' (Những hộ thuộc danh sách cưỡng chế).
Nhà thầu làm con đường này cũng là một tay máu mặt, thấy mềm mỏng không xong, hắn điều hai máy xúc đến trước cửa nhà tôi, đẩy đổ một bức tường, nói rõ là muốn thị uy.
Tôi còn nhỏ, nhìn thấy việc này mà sợ phát khóc. Ông nội thở dài một hơi, nhấc điện thoại bấm một dãy số, bâng quơ nói vài câu, ai ngờ chỉ vài phút sau đám người cùng hai máy xúc cúp đuôi rời đi.
Hơn nữa, sáng hôm sau, nhiều lãnh đạo cùng tên chủ thầu kia tự mình tới cửa nhận lỗi, chủ thầu còn đưa ông nội mười vạn tệ bồi thường. Số tiền này đối với người dân trong huyện là rất lớn, nhưng ông tôi lại xua tay từ chối.
Con đường đương nhiên vẫn tiếp tục được xây, nhưng qua nhà chúng tôi thì phải vòng một đường cong. Chuyện này làm một đứa trẻ non nớt như tôi vô cùng tò mò, rốt cuộc ông nội là ai mà thần thông quảng đại như vậy?
Tới năm tôi mười lăm tuổi, vô tình tôi tìm được hai quyển sách cũ trong kho, một quyển có tên là "Tẩy oan thập lục thật bổn", viết từ thời nam Tống, tác giả là Tống từ; quyển còn lại là "Thần thiên xử án", không ghi tác giả, ngày viết.
Lúc đó trình độ Hán ngữ của tôi còn non nớt, cố hết sức mới lờ mờ hiểu hai cuốn sách này, còn có những hình vẽ cơ thể người, sơ đồ cấu tạo, khám nghiệm tử thi và những thứ tương tự.
Nhưng chẳng hiểu sao, hai quyển sách này như có một ma lực thu hút tôi, đã mở ra là không đóng lại được. Tôi lén ông nội, cố đọc từng chút, từng chút, kiến tha lâu cũng đầy tổ, cuối cùng "gặm" hết hai cuốn sách khó hiểu này.
Đối với tôi, hai quyển sách như cánh cửa mở ra một thế giới mới. Mặc dù trong sách có đề cập Ngỗ Tác chính là việc khám nghiệm thi thể để tìm manh mối, nhưng tôi lại chẳng thấy sợ hãi chút nào, ngược lại còn hứng thú.
Năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên tôi đã có thể áp dụng những gì đã đọc vào cuộc sống.
Hôm đó trời nóng bức, ông nội có việc phải đi ra bên ngoài, tôi thì nghỉ hè ở nhà, rảnh rỗi không có việc gì làm, bôi keo vào gậy trúc để bắt ve. Đúng lúc này, một chiếc Jetta màu đen đột ngột phanh gấp trước cửa nhà tôi.
Một người đàn ông lực lưỡng trên xe bước xuống, khuôn mặt chữ điền, mày rậm, mắt to, da ngăm đen, thô bạo đi vào trong sân. Tôi nhận ra đây là người cảnh sát đã vài lần tới tìm ông tôi, hình như họ Tôn.
Hôm nay cảnh sát Tôn không mặc đồng phục, mà mặc một áo sơ mi cộc tay, xách một cặp tài liệu, đầu ướt đẫm mồ hôi, vừa nhìn thấy tôi đã hỏi: "Tiểu quỷ, ông ngươi có nhà không?"
"Không, ông đi ra ngoài rồi."
Cảnh sát Tôn nhăn trán, nắm lấy cổ áo quạt liên hồi: "Thời tiết này thật nóng chết người."
Tôi vội vàng nói: "Thúc thúc, vào nhà ngồi đi, con lấy nước lạnh cho thúc uống."
"Tốt, thật biết điều."
Tôn cảnh sát tác phong rất thẳn thắn, trực tiếp đi vào phòng khách, ngồi phịch xuống ghế, đón lon coca trên tay tôi, ngửa cổ tu ừng ực. Uống xong quệt tay lau miệng, sau đó rút thuốc ra châm, hỏi tôi: "Tiểu quỷ, đang học cấp 3 à?"
"Dạ, mới năm đầu." Tôi trả lời.
"Thành tích thế nào?"
"Dạ không có gì đáng kể."
"Bạn học có bắt nạt ngươi không?"
"Dạ không."
"Nếu có đứa nào dám bắt nạt, cứ nói với thúc, thúc sẽ đứng ra bảo vệ ngươi." Cảnh sát Tôn cười lớn.
"Thúc thúc, người với ông nội con có quan hệ thế nào?" Tôi nghĩ đây là một cơ hội để tìm hiểu về ông mình.
"Ông của ngươi đúng là một vị cao nhân trăm năm khó gặp. Đáng tiếc tính tình cũng là trăm năm khó thấy, mấy năm nay không biết bao nhiêu lãnh đạo tới thỉnh ông ta hạ sơn, nhưng ông ta nhất quyết không đi. Năm trước, cục trưởng cục cảnh sát còn đưa ra điều kiện, chỉ cần tới cục công tác một năm, sẽ cho ông về hưu, mỗi tháng lương hưu năm vạn vậy mà cũng không động tâm, ta thật là bái phục. Cho nên chúng ta chỉ có thể hợp tác bằng cách khác." Cảnh sát Tôn thở dài.
"Hợp tác? Hợp tác làm gì?" Tôi hỏi.
Cảnh sát Tôn vừa định trả lời, đột nhiên ý thức được mình lỡ miệng, vội ôm bụng nói: "Ai da, sau bụng ta lại đau thế này, chắc là uống nước quá nhanh, toilet ở đâu?"
"Ở sân sau." Tôi chỉ.
Cảnh sát Tôn ôm bụng, nhanh như gió chạy ra phía sau, lập tức phía sau vang lên âm thanh ầm ĩ.
Cặp tài liệu cảnh sát Tôn ném trên bàn bị bung khóa, một loạt ảnh chụp, phía trên có mấy đồ vật xanh đỏ lộ ra, làm tôi vô cùng tò mò.
Nhân dịp trong phòng không có ai, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại với tay lấy tập tài liệu, trong lòng vừa hấp tấp vừa bồn chồn. Tôi có thể hiểu, xem trộm tài liệu của cảnh sát là phạm pháp, thậm chí có thể ngồi tù, nhưng thật sự không kìm nổi tò mò.
Bới vậy tôi tự thuyết phục bản thân xem một cái, chỉ xem một cái thôi sau đó trả lại.
Bức ảnh từ tập tài liệu được lấy ra, trên ảnh chụp một thi thể người chết, tuy tôi đã xem rất nhiều phim có cảnh giết người, nhưng tôi biết đều là giả, không thể chấn động như thi thể thật được.
Trên ảnh chụp là xác của một người đàn ông, mặc âu phục, sơ mi màu trắng đã bị máu nhuộm thành đỏ. Ông ta gục đầu, ngồi dựa vào một cái két sắt đã được mở, trên mặt còn đeo kính. Yết hầu của ông ta có một vết thương vừa sâu vừa dài, máu chảy ra từ đó.
Rất nhiều tiền giấy vương vãi trên cơ thể, máu cũng dính vào đó.
Bức ảnh như hút ánh mắt của tôi vào, hoàn toàn không thấy sợ hãi, thậm chí còn có một hưng phấn không thể diễn tả, giống như chết đói gặp cơm gà, sắc lang thấy mỹ nữ, tôi biết so sánh như vậy là khập khiễng, nhưng chính thâm tâm tôi lại hứng thú lạ kỳ.
Đúng lúc đang nhập tâm, đột nhiên có một bàn tay lớn phía sau vươn tới, cướp bức ảnh trong tay tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, cảnh sát Tôn đang đứng phía sau, mắt trừng lớn lườm nghiêm nghị.
"Tiểu quỷ, ai cho phép ngươi xem trộm tài liệu của ta? Xem trộm tài liệu của cảnh sát là phạm pháp biết không?" Cảnh sát Tôn giận giữ nói.
"Con..con chỉ nhìn thoáng qua thôi...thật đó." Tôi sợ tới mức nói năng lộn xộn.
Cảnh sát Tôn híp mắt, đột nhiên nở một nụ cười gian xảo: "Hay là thế này, giờ ta thử ngươi, nếu ngươi trả lời được, chuyện này coi như chưa xảy ra; nếu không trả lời được, đừng trách ra không khách khí, mời ngươi lên ăn cơm tù mấy ngày."
Nghe cảnh sát Tôn nói vậy, tôi lại thấy yên tâm, bởi vì đại khái tôi có thể đoán được ông ta muốn thử tôi cái gì.
Quả nhiên không ngoài dự tính, tôi vừa gật đầu, cảnh sát Tôn liền hỏi: "Ngươi thử nói xem, người đàn ông trong ảnh bị thứ hung khí gì giết chết?".
"Thúc đưa ảnh cho con."
Tôi nhận lấy bức ảnh, nhìn lại một lượt, khẳng định như đinh đóng cột: "Vết thương ở yết hầu là vết thương trí mạng, từ miệng vết thương suy đoán, là do hung khí sắc nhọn có góc cạnh gây ra, nhưng con nghĩ nếu chỉ đơn giản là dao găm, đao nhỏ thì thúc cũng không thử con làm gì, cho nên chắc chắn hung khí rất đặc biệt."
Cảnh sát Tôn hứng thú: "Đúng vậy, tiểu quỷ nói rất xuôi tai, nhưng ngươi nói rõ xem, hung khí rốt cuộc là cái gì?"
"Hung khí nằm trong chính bức ảnh này." Tôi đưa bức ảnh ra.
Cảnh sát Tôn nhìn chằm chằm vào ảnh, nói: "Hung khí trong ảnh? Có phải ngươi đang đoán bừa không? Án này là đích thân ta điều tra, đã tìm khắp hiện trường cũng không thấy hung khí, thực ra hung thủ đã sớm bắt được, nhưng vì chưa tìm được hung khí nên..." cảnh sát Tôn đột nhiên ngừng câu chuyện, hắng giọng một tiếng: "Đừng vòng vo nữa, mau nói hung khí là cái gì?"
"Là tiền trên mặt đất." Tôi dứt khoát nói: "Là tiền mặt."
Cảnh sát Tôn kinh ngạc, nháy nháy đôi mắt: "Tiền mặt. Không, sao có thể?"
"Sao lại không được? Dùng một xấp tiền mặt mới tinh ghép lại, cạnh sắc của nó đủ để cắt một đường sâu như thế, sau đó lại tháo ra, vứt rải rác ở hiện trường, cho nên hung khí không cánh mà bay." Tôi đáp.
Cảnh sát Tôn hít hà một hơi, giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại, không hổ danh là con cháu của Tống gia."
Thực ra cái này cũng không phải tự tôi nghĩ ra được. Trong cuốn "thần thiên xử án" có ghi lại một vụ giết người bằng đao giấy, lúc nhìn thấy tiền mặt rải rác trên thi thể, bất giác liên tưởng tới.
Từ câu chuyện vừ nãy cảnh sát Tôn nói có thể đoán được, hung thủ của vụ án này đã bị bắt, nhưng vì không có hung khí nên khó định tội cho hắn, bởi vậy mới tìm ông nội tôi cầu cứu.
"Được rồi, đa tạ ngươi, chuyến này ta đi thật không uổng công. Khi nào có dịp lên tỉnh chơi, thúc thúc mời ngươi đi ăn KFC. À phải, ta cũng có một đứa con gái, đang học cấp 3, hai ngươi nhất định sẽ được đi chơi vui vẻ." Cảnh sát Tôn cười, cất tài liệu vào cặp, lẩm bẩm: "Lão già Tống Triệu Lâm này, vẫn luôn nói từ nay về sau Tống gia sẽ không còn sinh ra Ngỗ Tác, hóa ra lại âm thầm bồi dưỡng ngươi, xem ra Tống gia có người kế nghiệp rồi, thật sự quá tốt."
"Tôn Lão Hổ, ngươi nói ai có người kế nghiệp?" Đúng lúc này, một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào, quay đầu lại thấy ông nội đang đứng đó, tôi lập tức sợ hãi. Bởi ông nội chưa bao giờ cho tôi tiếp xúc mấy thứ này, càng không biết tôi lén đọc hai cuốn sách kia.
Ánh mắt âm trầm của ông từ người cánh sát Tôn chuyển dần sang tôi, có vẻ như đã biết điều gì đó, làm tôi sợ hãi tới cực điểm!