Tôi ngồi bên cạnh quan sát một chút, đợi cho Diệp Thi Văn nói mỏi mồm, đưa ly nước lên uống, tôi mới mở miệng, dù gì cắt đứt người khác đang nói chuyện bất kể lý do gì đều bất lịch sự. "Đồng môn Diệp Thi Văn, có phải gần đây cánh tay ngươi bị thương không?" Tôi hỏi. Diệp Thi Văn hơi ngạc nhiên, theo bản năng kéo tay áo bên trái xuống: "Tiểu tử, nhãn lực cũng không tệ, là lúc ta chơi bóng rổ không cẩn thận nên bị thương." Trương Diễm lập tức si mê...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.