Mục lục
Âm Phủ Thần Thám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe mấy lời này, tôi sững sờ cả chục giây, bóng đen cười lạnh nói: "Thế nào, ngươi không muốn ta biết ông nội dạy ngươi những gì ư?"

"Ông không dạy tôi cái gì cả." Tôi đáp.

"Vậy sao ngươi tìm được tới đây?" Bóng đen hời hợt hỏi.

Tôi nhất thời mồ hôi tuôn như suối, người này thật sự quá thông minh, chỉ thoáng nghe là đoán được tôi nói dối.

"Hừ, không nhìn ra, tuổi còn nhỏ mà bản lĩnh lớn như vậy." Loan đao trong tay bóng đen lạnh như băng chà chà vào hông tôi.

Hắn là kẻ thù của ông nội ư? Tại sao hắn phải kiểm tra tôi? Nếu thật sự tôi có thể tìm ra nguyên nhân chết của ông nội, hắn sẽ bỏ qua chứ?

Đầu óc tôi rối bời, mười bảy năm nhìn thấy ánh mặt trời, chưa từng trải qua chuyện như thế này. Giờ phút này tôi chỉ thấy đầu óc mơ hồ, quần áo ướt đẫm mồ hôi.

"Nhanh lên, kiên nhẫn của ta có giới hạn." Bóng đen thúc giục.

Tôi đành phải kiểm tra thi thể ông nội. Tôi đặt ngón tay lên da kiểm tra nhiệt độ, ước chừng chỉ trên dưới 10° C. Móng tay móng chân không có dấu vết vật lộn, đẩy mi mắt lên một chút, con mắt đã đục ngàu.

Cẩn thận kiểm tra bên ngoài, tôi dần tỉnh táo lại. Trên người ông nội không có vết thương, cũng không có dấu hiệu trúng độc, thậm chí gò mà còn hơi đỏ, nếu không phải sự sống đã hoàn toàn biến mất, thật giống như đang ngủ say.

Vết thương liệu có bên dưới quần áo không?

Ông nội, con xin lỗi. Tôi lẩm bẩm, bắt đầu cởi quần áo ông ra, mặc dù tình cảm tôi hỗn loạn, nhưng lý trí lại rất rõ ràng, chầm chậm kiểm tra da thịt cùng xương cốt của ông.

Nhưng toàn thân trên dưới không có một vết thương nào, xương cốt cũng không bị gãy. Tôi áp tai vào ngực ông nội, lấy tay gõ vào mô hoành cách, cũng không phát hiện dấu hiệu xuất huyết bên trong.

Không có dấu hiệu ngạt thở, không có dấu vết bị siết cổ, cũng không có dấu hiệu mắc bệnh nan y. Điều này thực sự quá kỳ quái, tôi không thể tìm ra nguyên nhân chết. Trong nháy mắt tôi bắt đầu nghi ngở sở học của mình, liệu tôi có phải một phế vật không?

Thời gian nặng nề trôi qua, quần áo tôi bị mồ hôi làm ướt, sau đó bị gió lạnh hong khô, rồi lại ướt...

Tôi đưa tay lau mồ hôi gáy, bóng đen sau lưng bỗng cười nói: "Thế nào? Hậu duệ của Tống Triệu Lâm lại không tìm ra nguyên nhân ông mình chết ư?"

"..."

"Nói, nguyên nhân cái chết là gì, nếu không để ta trực tiếp dùng cách giết ông ngươi để cho ngươi cảm nhận." Bóng đen lạnh lùng.

Tôi nắm chặt tay, biết rõ mình khó thoát khỏi tai kiếp, tự nhiên sợ hãi tiêu biến, đứng lên.

"Tôi không biết." Tôi trả lời thẳng thừng.

"Đây chính là câu trả lời của ngươi?" Bóng đen nói.

Tôi đứng thẳng lưng, dù gì cũng sẽ chết, mặt đối mặt có khi còn có thể chạy thoát.

Cho dù tôi không đánh lại hắn, ít nhất trước khi chết cũng phải biết mặt mũi hắn thế nào, biến thành ác quỷ sẽ tìm hắn báo thù.

Hắn chỉ cách tôi nửa thước, tôi dứt khoát quay người, trực tiếp tung một quyền đánh tới, nhưng chớp mắt nắm đấm bị một bàn tay đeo găng siết chặt.

Bóng đen cao tầm 1m8, mặc một bộ áo gió cũng màu đen, che toàn bộ thân hình, không lộ ra chút da thịt nào. Hắn đeo một vái mặt nạ quỷ dữ tợn, nhếch môi như đang cười, miệng thò ra hai răng nanh màu xanh.

Đôi mắt ẩn sau mặt nạ tối đen như mực, không thấy đồng tử phản chiếu, thậm chí tôi còn hoài nghi, liệu hắn có phải con người hay không?

Bóng đen lắc tay tôi một cái, răng rắc vang lên, tôi đau tới chảy nước mắt.

"Dũng cảm là tốt." Bóng đen gật đầu: "Chỉ là quá ngu ngốc, giết ngươi dễ như trở bàn tay. Ta lưu lại cái mạng này cho ngươi, chờ sau này một ngày ngươi có thể nhìn ra thủ pháp giết người của ta, ta sẽ tới lấy mạng ngươi. Nhớ kỹ, ta vĩnh viễn là ác mộng của Tống gia các ngươi."

Nói xong, hắn làm một động tác kỳ quái, khẽ chạm vào lông mày của tôi, lập tức tôi thấy choáng váng, sau đó mềm nhũn ngã lăn ra bất tỉnh.

Tôi bị đánh thức bởi tiếng còi xe cảnh sát, một bàn tay vỗ vào mặt tôi liên tiếp, mở mắt ra thấy xung quanh rất đông người, cảnh sát Tôn đang ngồi trước mặt tôi, không ngừng lấy tay vỗ.

Tôi mơ mơ màng màng nhớ tới sự việc trước khi hôn mê, lập tức bối rối.

"Ông nội của tôi đâu?"

Cảnh sát Tôn ủ rũ thở dài: "Tống Dương, ông của ngươi đã...."

Vậy là tối hôm qua tất cả đều thật, tôi không thấy quá khiếp sợ, chỉ cảm thấy tim mình trùng xuống. Phẫn nộ, xấu hổ, nhục nhã, đủ loại tâm tình trong tôi xáo trộn, tôi cắn môi tới bật máu.

Cảnh sát Tôn khoác lên người tôi một cái áo choàng, tôi mới để ý, nằm một đêm trong kho hàng, mình đã bị nhiễm lạnh.

Hai thi thể đã bị khiêng đi, cảnh sát Tôn nói rằng cô tôi đi tìm hai người cả đêm, biết được tôi bình an vô sự, mới yên lòng.

Cảnh sát Tôn bảo tôi đi với ông ấy tới đội hình cảnh, lấy khẩu cung. Tôi nói hết mọi chuyện cho ông ấy nghe, sau đó hỏi ông ấy mấy vấn đề, Giang Bắc Tàn Đao là ai? Ông tôi vì sao mà chết? Tên mập kia lai lịch thế nào?

Cảnh sát Tôn cau mày: "Ta biết hiện giờ ngươi rất quan tâm những chuyện này, nhưng trước khi mất, ông nội ngươi đã dặn dò phải tránh xa tên đó, ta thấy ngươi cũng không nên hỏi."

"Làm sao mà con không quan tâm cho được?" Tôi kích động đứng lên, cắn răng mắng: "Hắn giết ông nội con, nhất định con phải báo thù."

Cảnh sát Tôn thở dài, nói: "Được rồi, ta sẽ nói hết những gì ta biết. Nhưng những lời này, con phải ghìm chặt trong lòng, vĩnh viễn không được nói cho người thứ ba."

Ông ta châm điếu thuốc, định nói, thì một viên cảnh sát đi vào, tay cầm bộ hồ sơ, thấy tôi ở đây, vội lui ra. Cảnh sát Tôn liền gọi lại: "Đều là người mình, có chuyện gì cứ nói."

Cảnh sát liếc tôi, ấp úng nói: "Đội trưởng Tôn, báo cáo khám nghiệm tử thi lão tống đã có."

"Lấy ra."

Cảnh sát Tôn nhận lấy báo cáo nghiệm thi, xem qua sắc mặt bỗng nhiên nghiêm trọng, lẩm bẩm: "Quả nhiên là hắn."

Sau đó ông ấy đưa báo cáo cho tôi, báo cáo do nhân viên pháp y viết, dù tôi mới thấy lần đầu, trong đó lại có không ít thuật ngữ chuyên ngành, nhưng pháp y hiện đại và Ngỗ Tác thời xưa vẫn có những chỗ tương đồng, tôi cũng không quá khó khăn để đọc hiểu.

Trong đó viết, người chết thứ nhất, chính là gã trung niên mập mạp, trên người không có hư hại, không có dấu hiệu trúng độc, ngoại trừ con mắt bị lấy ra khi còn sống. Ngoài ra, trong khoang bụng hqwns thiếu mất quả tim, nghi là do vũ khí sắc bén cắt. Nhưng da thịt và xương sườn lại lành lặn, mà túi nilon trong tay lại chứa chính quả tim của hắn.

Đọc tới đây, tôi không khỏi hít một hơi khí lạnh, không cần phẫu thuật, lại có thể trực tiếp lấy trái tim ra, điều này có thể sao?

Mà nguyên nhân cái chết của ông nội, là van tim bị thủng, nghi là vũ khí sắc nhọn đâm. Nguyên nhân cái chết là tim bị thủng, bên ngoài cũng không hề có vết thương hở, không có dấu vết đánh nhau, càng không có dấu vết trúng độc.

Tôi kinh hãi không nói nên lời, cảnh sát Tôn cầm lấy báo cáo trong tay tôi, nói: "Có thể làm ra chuyện này, chỉ có Giang Bắc Tàn Đao mười năm trước, xem ra hắn đã quay lại báo thù Tống gia."

Sau đó, cảnh sát Tôn bắt đầu kể về vụ đại án quỷ dị cách đây mười năm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK