Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền tới tai tôi: "Ôi, thì ra trong lòng anh, tôi lại quan trọng như vậy." Tôi ngớ người nhìn Tiểu Đào, nàng từ từ bò dậy, thì ra vừa rồi nàng chỉ giả chết, không giả chết thì đám người kia không chịu dừng tay, máu rỉ ra khóe miệng là vì răng đập vào môi mà thôi. Tiểu Đào cười nói: "Vừa rồi có đủ sức hù dọa không?" Tôi lau nước mắt: "Cô dọa chết tôi rồi." Hoàng Tiểu Đào sờ vết xước trên mặt, oán giận nói: "Mấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.