Vừa nghĩ tới hung thủ giết người đang ở ngoài cửa, trong tay khả năng còn có hung khí, nháy mắt mồ hôi lạnh tuôn ra, ướt đẫm sau lưng.
Tôi khó khăn nuốt nước bọt, đầu óc vội vàng suy nghĩ, ma nữ do Đặng Siêu đóng giả đang chờ tôi ở bên ngoài, nếu như tôi thò đầu ra kiểm tra, hắn nhất định sẽ cho tôi một dao. Nhưng ngược lại, tôi ở nguyên chỗ này cũng không an toàn, từ cửa trước tới đây chỉ vài bước chân, hắn hoàn toàn có thể xông lên giết tôi trước khi Tiểu Đào kịp can thiệp, cái này gọi là cá chết lưới rách.
Cửa sổ rộng mở, có thể nhảy xuống, nhưng như thế thì công cốc, mục tiêu tối nay của tôi là bắt hắn lại cơ mà.
Bởi vậy tôi đút tay vào túi, bấm gọi điện thoại cho Tiểu Đào. Vừa bấm, vừa tỏ ra dáng vẻ sợ hãi, lớn tiếng hét: "Hạ Mạt học tỷ, tỷ đừng làm đệ sợ, mau biến đi biến đi."
Sau đó tôi dậm chân hai lần, tạo ra tiếng bước chân, rồi lặng lẽ vòng ra phía sau đàn dương cầm. Ngộ nhỡ Đặng Siêu xông vào, tôi còn có thể dựa vào cây đàn mà giữ khoảng cách với hắn.
Đúng lúc này, đột nhiên Đặng Siêu xuất hiện ở cửa, nhìn thấy tôi núp sau đàn dương cầm, hắn nở một nụ cười lạnh: "Tiểu tử, còn ẩn nấp làm gì?"
Tôi nhìn rõ trên tay hắn cầm một con dao găm, hơn nữa tay hắn còn nhỏ nhắn, tinh tế trắng nõn.
"Ngươi là ai? Tại sao lại ăn mặc như vậy?" Tôi giả bộ hồ đồ, muốn dẫn dắt hắn nói chuyện, tranh thủ thêm chút thời gian.
"Vẫn còn ở đó giả bộ với lão tử? Trên di thư rốt cuộc là viết cái gì?" Vừa nói hắn vừa đi về phía tôi.
"Trong thư nói..." tôi lùi mấy bước sang bên cạnh đàn dương cầm: "Nói ngươi chính là hung thủ giết người."
"Trương Khải này quả nhiên không đáng tin cậy, vậy mà ta còn áy náy vì đã giết hắn."
Đặng Siêu lại tiến về phía trước một bước, tôi khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôi nói: "Đây hoàn toàn là do ngươi tự chuốc lấy. Nếu như ngươi không giết hắn, làm sao di thư rơi vào tay ta được."
"Đừng nói những lời thừa thái này. Đưa di thư cho ta, mau!" Hắn khàn giọng.
"Thư ta không giữ, sớm đã giao nó cho cảnh sát rồi." Tôi đáp.
"Con mẹ nó, ngươi dám đùa cợt ta?"
Đặng Siêu đang muốn nhào tới, bất thình lình Hoàng Tiểu Đào từ đằng sau một cước đạp cửa xông vào, hai tay nắm chặt súng, ánh mắt uy hiếp, quát lớn: "Đứng im, bỏ vũ khí xuống!"
Đặng Siêu quá hoảng hốt, đột nhiên xông về phía tôi, tôi đoán là hắn định sẽ bắt tôi làm con tin.
Lập tức tôi chạy về phía sau phòng học, Đặng Siêu vọt đuổi theo. Đúng lúc này Hoàng Tiểu Đào bắn một viên, tiếng súng vang lên trong phòng học, đinh tai nhức óc.
Một phát bắn này, không nhắm vào ai cả, nghe nói trong súng của cảnh sát luôn có một viên đạn giấy, dùng để nổ súng báo hiệu. Nhưng quả thật tiếng súng có hiệu quả uy hiếp, Đặng Siêu lao về phía cửa chính chạy ra ngoài, bộ tóc giả cũng rơi xuống.
Hoàng Tiểu Đào lập tức cũng lao ra hành lang đuổi theo. Tôi chạy sát phía sau, mặc dù hành lang là ngõ cụt, nhưng hai bên chằng chịt rất nhiều phòng học, rất dễ để một người muốn ẩn náu.
Khi tôi chạy ra bên ngoài, quả nhiên Đặng Siêu đã biến mất. Hoàng Tiểu Đào gọi tôi đuổi theo hắn, nàng đã tung một cánh cửa phòng học, giơ súng dò xét bên trong một chút: "Không có trong này."
Chúng tôi lần lượt lục soát ba gian phòng học, đột nhiên có tiếng mở cửa sổ phát ra, tôi giật mình kêu lên: "Không được, hắn muốn nhảy ra ngoài."
Chúng tôi gấp gáp vọt vào phòng học phát ra tiếng động, chỉ thấy Đặng Siêu đứng trên bệ cửa sổ, chuẩn bị nhảy xuống.
Hoàng Tiểu Đào đứng lại, hai tay đưa súng lên, chuẩn bị bắn. Đúng lúc này, Đặng Siêu đột nhiên kêu lên thản thiết, ngã từ trên bệ cửa sổ xuống, giọng đầy vẻ sợ hãi: "Đừng giết ta, đừng giết ta!".
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trên tấm kính cửa cổ hiện ra một gương mặt nữ nhân trắng bệch, nhưng chỉ thoáng qua rồi vụt mất.
Thật không thể ngờ, Hạ Mạt lại giúp chúng tôi một tay.
Hoàng Tiểu Đào lập tức xông tới, đá văng con dao, bẻ quặt hai tay Đặng Siêu ra sau lưng, bập còng số tám vào, khóa chặt. Đoạn, nàng quay lại nói với tôi: "Tống Dương, anh đã đoán đúng, quả nhiên tiểu tử này chỉnh hình bàn tay."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy toàn thân đều rã rời. Lúc này, Vương Đại Lý mới chạy vào, nói: "Mẹ nó, thật tuyệt, nhanh như vậy đã bắt được, để ta nhìn một chút tiểu tử xem nào."
Hắn vừa bước tới gần, Tiểu Đào giơ chân đột nhiên đạp hắn một cước. Vương Đại Lý ôm ống đồng nhảy cẫng lên, kêu gào thảm thiết. Hoàng Tiểu Đào lạnh hừ một tiếng: "Thời khắc mấu chốt lại dừng lại buộc dây giày, đúng là ta đã thấy được cái gì gọi là đồng đội heo."
"Dây giày đột nhiên bị tuột, cũng không phải là ta sai. Dương tử, ngươi nói giúp ta một câu." Vương Đại Lý oan khuất nói, tôi chỉ liếc hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Hoàng Tiểu Đào gọi về đội cảnh sát thông báo, sau đó chuẩn bị giải Đặng Siêu ra ngoài.
Vương Đại Lý nhân cơ hội lên mặt nói: "Ồ, ngươi chính là Đặng Siêu à? Giết liền hai người, còn giả ma giả quỷ tới dọa bọn ta, ngươi thật to gan mà, có điều to gan tới nấy cũng không sánh bằng Dương ca của ta, đúng không Dương tử?"
Chẳng ai thèm để ý tới hắn, Vương Đại Lý xấu hổ cười gượng, đột nhiên Đặng Siêu dùng ánh mắt u ám nhìn tôi: "Trong thư rốt cuộc Trương Khải viết những gì?"
"Thư là giả, tới giờ mà ngươi vẫn chưa nhận ra là ta gài bẫy để bắt ngươi à?" Tôi cười lạnh.
"Không thể nào, rõ ràng đó là nét chữ của Trương Khải, hơn nữa thủ pháp giết người của ta thiên tài như vậy, nếu khồn phải ngươi đọc được di thư, làm sao mà đoán ra được?"
Thì ra tới bây giờ, Đặng Siêu vẫn còn tự phụ cho là mình thông minh đệ nhất thiên hạ, bởi vậy mới nghĩ bức thư là thật, chính sự tự phụ đã hại hắn.
Tôi thở dài: "Thư là cắt ghép từ bản ghi chép của Trương Khải mà thành, ngươi nói không ai có thể nhìn ra thủ pháp giết người của ngươi? Ta chỉ muốn với ngươi một câu, lần này ngươi không may mắn, gặp đúng đối thủ rồi."
Đặng Siêu đột nhiên cười lớn, tiếng cười thê lương vang vọng trong hành lang, nghe thấy mà phát run: "Tống Dương, ta nhớ mặt ngươi, lần này ta thua, thất bại tâm phục khẩu phục."
"Được, đàng hoàng một chút. Đi theo ta." Hoàng Tiểu Đào dứt khoát đẩy hắn về phía trước.
Tôi gọi hắn lại: "Chờ đã, ngươi nói ngươi thua?"
"Còn gì nữa? Ta rơi vào vũng bùn này, chẳng lẽ ngươi còn muốn nói ta thắng?" Đặng Siêu cười lạnh.
"Không có ai thua, cũng chẳng có ai thắng, bởi đây không phải là trò chơi, ngươi là kẻ sát nhân. Hai sinh viên nghèo chăm chỉ, vì ngươi mà chết, làm gia đình người ta rơi vào đau khổ, ngươi lại dùng thắng thua để nói về việc này?" Tôi mắng.
Đặng Siêu lại cười: "Ở trong mắt ta, đây chính là một trò chơi. Một trận tỷ thí mức độ thông minh."
"Thật là nội tâm méo mó, hết thuốc chữa." Hoàng Tiểu Đào ngao ngán.
Chúng tôi giải hắn ra ngoài, chỉ một lát cảnh sát đã tới, mang Đặng Siêu đi.
"Đại án đã được phá. Đi, tỷ mời hai ngươi bữa ăn đêm đền bù cho sự cố gắng." Tiểu Đào an ủi.
"Quá tốt rồi, chúng ta ra bên ngoài uống một trận bia, không say không..." Vương Đại Lý hưng phấn khoa chân múa tay.
Hoàng Tiểu Đào lườm hắn một cái, Vương Đại Lý vội nuốt lời cuối cùng định nói, cúi đầu xuống, có vẻ Hoàng Tiểu Đào vẫn còn giận hắn vụ vừa rồi.
Tâm lý tôi cũng như vừa trút được gánh nặng, lúc này này tòa giảng đường u ám phía sau chợt vang lên tiếng đàn dương cầm. Vương Đại Lý run rẩy: "Các người nghe thấy gì không, ta đã nói lời nguyền đàn dương cầm có thật mà."
Hoàng Tiểu Đào tự lẩm bẩm: "Thật là kỳ quái, ai cũng nói ma quỷ sợ ác nhân, nhưng vừa nãy chẳng phải ác nhân sợ ma quỷ sao?"
"Đó là bởi vì trong lòng hắn có quỷ, chúng ta về thôi, còn có một người cần cảm tạ." Tôi nói.
"Ai vậy?" Hai người đồng thanh.
"Hạ Mạt học tỷ!"