Cảnh sát Tôn kể với tôi, vụ án này cách đây đã mười năm, lúc đó ông ấy vẫn chỉ là một đội trưởng quèn, có thể leo lên được vị trí này, đều là do ông nội tôi trợ giúp.
Ông tôi tính tình cổ quái, thường không ra tay, nhưng chỉ cần ông ra tay, án ắt sẽ được phá.
Đó là một đêm không trăng không sao, cảnh sát Tôn đi tới đồn công an để chuyển một tập hồ sơ. Đúng lúc này có một gã trung niên đi tới, trong tay hắn xách một túi nilon, đung đa đung đưa, mặt hắn đỏ ửng, giống như say rượu, vừa bước vào đồn đã la lên có kẻ muốn giết mình, sau đó ngã xuống đất.
Cảnh sát Tôn lúc đó cho rằng đây là một tên say rượu, nhưng khi sờ lên người thấy không còn thở, người đã chết.
Mở cái túi trên tay hắn ra, bên trong là một quả tim người!
Trên người gã trung hiên không có bất kỳ vết thương nào, chỉ như người đang ngủ say, không có dấu hiệu bị ngạt, không có biểu hiện trúng độc. Xe của hắn để ở bên ngoài đồn, máy còn chưa tắt, trên xe chỉ có duy nhất dấu vân tay của hắn. Nói cách khác, chính hắn tự lái xe tới đồn công an báo án, sau đó chết ở đây.
Điều tra nhân thân của người trung niên, cảnh sát phát hiện hắn là một thẩm phán.
Phòng cảnh sát rất coi trọng vụ án này, gọi những cảnh sát hình sự tốt nhất, cùng nhân viên pháp y, thành lập tổ chuyên án, điều tra tất cả manh mối. Nhưng mấy ngày tiếp theo không có thu hoạch gì, ngay cả nguyên nhân chết cũng không rõ.
Người trong tổ chuyên án đều là những kẻ bảo thủ, thảo luận vụ án, tranh cãi tới mặt đỏ tía tai, không ai phục ai, việc điều tra như rắn mất đầu.
Cảnh sát Tôn lúc đó chỉ là trợ lý của tổ chuyên án, không có quyền phát ngôn, cho nên khi ông ấy đưa ra ý tưởng mời ông nội tôi hạ sơn liền bị một đám chuyên gia cười nhạo, châm chọc, nói tìm một Ngỗ Tác lập dị, không bằng đi mời đạo sĩ tới làm phép còn hơn.
Đúng lúc này, vụ án thứ hai xảy ra. Người chết là một nữ doanh nhân giàu có từ nước ngoài trở về.
Cũng giống người chết đầu tiên, cảnh sát tìm được bên cạnh thi thể một cái túi nilon, bên trong chứa một quả tim.
Tổ chuyên án làm việc không hề có chút tiến triển nào, cảnh sát Tôn liền bỏ ngoài tai đàm tiếu, mang hồ sơ tới tìm ông tôi. Ông tôi đồng ý hỗ trợ, nhưng khi ông tôi theo cảnh sát Tôn tới phòng hình sự, thì phát hiện hai thi thể đã bị giải phẫu.
Nhân viên pháp y mổ bung bét thi thể, chỉ phát hiện một chuyện: quả tim trong túi chính là của người chết. Không biết hung thủ dùng cách gì, không gây hư hại tới cơ thể bên ngoài, lại có thể moi quả tim ra.
Lúc đó ông tôi liền nói, vụ án này ông không tham gia, bởi vì ông hợp tác cùng cảnh sát có một điều kiện, trước tiên là không cho phép bất cứ ai được động chạm thi thể.
Cảnh sát Tôn liều mạng cầu khẩn, mới giữ ông tôi lại được. Ông nói, bây giờ tới nhà người chết xem xét một chút.
Trong nhà người chết sớm đã bị lúc soát nhiều lần, trừ những dấu vân tay của cảnh sát hình sự, và dấu chân của họ thì chẳng có gì, tên hung thủ này gây án đặc điểm chỉ có hai chữ: sạch sẽ.
Động cơ phạm tội, cách thức giết người, dấu vết hiện trường, tất cả đều không cho cảnh sát một chút dù là manh mối nhỏ nhất.
Nhưng ông tôi nào phải người bình thường, ông kéo toàn bộ rèm cửa xuống, dùng một bó cây ngải đốt ở trong phòng cho khói tỏa ra, trên tường từ từ hiện ra tám chữ bằng máu: "Giang Bắc tàn đao, điếu dân phạt tội."
Giang Bắc tàn đao đại khái là tước hiệu do hung thủ tự đặt cho mình, 'điếu dân phạt tội' ý là thay tầng lớp nhân dân dưới đáy xã hội diệt trừ tội ác.
Cảnh sát Tôn lập tức trở về đội hình sự, điều tra về hai nạn nhân. Phát hiện, tay thẩm phán kia từng nhận hối lộ, khiến hai chú cháu một nhà mang tội giết người. Nạn nhân còn lại, nữ doanh nhân, chuyên cung ứng thiết bị, thuốc chữa bệnh; dùng thủ đoạn nhập về thuốc chữa ung thư giả, thu về biết bao tiền của.
Hung thủ cho rằng họ có tội, nên tự xưng là thẩm phán, xử họ tội chết.
Lúc này, án mạng thứ ba xảy ra, người chết là một giáo sư đại học, cũng giống hai người trước, có đạo đức suy đồi, hắn nhiều lần giao cấu với nữ sinh viên, còn quay video uy hiếp.
Tên giáo sư chết trong một buổi thảo luận học thuật, lúc đó có rất nhiều phóng viên, nên vụ việc không thể che giấu.
Chuyện được đưa lên báo, lên internet, đã có rất nhiều người sùng bái tên sát nhân này, nói hắn là 'vì dân trừ hại'. Còn nói cảnh sát không biết phân biệt tốt xấu, tổ chuyên án chịu một áp lự dư luận rất lớn.
Dù rằng trong xã hội đích thực tồn tại rất nhiều bất công, có nhiều kẻ xấu lợi dụng sơ hở, nhưng luật pháp và chế độ là không ngừng tự hoàn thiện, không ai có quyền đứng trên pháp luật, dùng cách tàn bạo mà xử kẻ ác, như vậy là mắc phải tội giết người, cảnh sát nhất định phải bắt hắn.
Lần này, theo yêu cầu, ông nội tôi phải là người nghiệm thi đầu tiên, cảnh sát tôn liền mặc kệ những hình cảnh khác phản đối, dẫn ông vào phòng chứa xác. Ông tôi giam mình trong phòng xác một ngày một đêm, cảnh sát Tôn vẫn thủ bên ngoài, không cho bất cứ ai quấy rầy.
Giữa lúc cảnh sát Tôn đi toilet, có một thực tập sinh pháp y vô tình đẩy cửa vào, trông thấy bên trong thì sợ hãi. Hắn nói ông tôi và thi thể đeo hai cái mặt nạ kỳ quái. Ông còn dùng hai sợi dây điều khiển thi thể, hình như là tái dựng hiện trường phạm tội.
Một ngày sau, đột nhiên trong phòng giữ xác vang lên tiếng ông nội cười, cảnh sát Tôn vội vào hỏi có phải ông đã phát hiện được gì không? Ông tôi nói, vụ này đúng là làm khó người, hoàn toàn không thể tìm ra thủ pháp giết người, moi sống tim. Nhưng không phải là ông không thu hoạch được gì, ông nói: "Thi thể nói cho ta biết, hung thủ cao một mét tám, dáng người hơi gầy, mắt tam giác, lông mày dao cạo, sống mũi cao."
Hai người đã có nhiều lần hợp tác, tất nhiên là cảnh sát Tôn tin lời của ông. Vì vậy cảnh sát Tôn phát động toàn bộ cảnh lực, theo đặc điểm này, lúc soát toàn thành phố H, dù không tìm ra được hung thủ nhưng đã tìm được người làm chứng.
Người này tên là Trương Báo, trước kia là một tên côn đồ, đánh chết người, nhưng được thả tự do chỉ sau ba năm ngồi tù. Trương Báo cho biết gần đây có gặp qua một người có hình dáng tương tự mô tả, ở gần nhà hắn, hắn sợ chính mình sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo, thỉnh cầu cảnh sát cử người bảo vệ hắn.
Ông nội tôi yêu cầu xem qua khẩu cung của Trương Báo, sau đó lại lấy hồ sơ ba vụ án ra so sánh. Cuối cùng, đánh dấu một ký hiệu trên bản đồ thành phố H, lệnh cho cảnh sát Tôn tới nơi đánh dấu trên bản đồ để lục soát.
Cảnh sát Tôn hỏi sao ông tôi lại biết hung thủ ở nơi này, ông không giải thích, chỉ giục cảnh sát Tôn mau đi làm.
Cảnh sát lập tức cho người xuống phố được đánh dấu, hỏi từng nhà dân. Đúng như dự đoán, có một chủ nhà nói gần đây cho một người đàn ông thuê phòng, người này rất giống so với miêu tả của ông nội tôi, còn nói rằng anh ta giữ hợp đồng thuê nhà với thông tin người thuê trên đó.
Cảnh sát Tôn vui mừng khôn xiết, liền vội phái hai cảnh sát cùng chủ nhà lên lấy tài liệu, còn những người khác lục soát chỗ ở của nghi phạm. Trong phòng, cảnh sát phát hiện nhiều mẩu báo bị cắt ra, và hình ảnh của ba nạn nhân còn có Trương Báo bị một con dao găm ghim trên tường.
Cơ bản đã có thể kết luận Giang Bắc tàn đao sống ở đây.