Hai người bị dọa sợ, hét lên một tiếng, vội vàng lùi lại phía sau. Tôi đưa hai tay đỡ lấy gã mặc áo liệm, cơ thể của hắn cứng ngắc, tay chỉa về phía trước như cương thi, tôi cười: "Người chết thôi mà, có gì phải sợ?" Vương Đại Lý sợ chồng thêm sợ, nói: "Tống Dương, ta đã sớm muốn nhổ vào mặt ngươi, lời nói của ngươi sao lại bệnh hoạn như vậy, cái gì mà 'người chết không đáng sợ'? Trên thế giới này người chết là đáng sợ nhất biết không???" Tôi bật cười,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.