Kể xong, Đào Tĩnh vẫn còn lưu vẻ cười gằn, tựa hồ vẫn đang hưởng thụ khoái cảm trả thù ngày hôm đó. Tôi hỏi: "Tôi muốn hiểu rõ một chuyện, cô ám chỉ hoặc bày mưu để hung thủ đi giết người sao?" Đào Tĩnh ngẩn người một lát, đáp: "Đúng là tôi ra lệnh." Tôi để ý biểu hiện nhỏ trên nét mặt cô ta: "Nhưng biểu hiện của cô lại nói rằng cô đang bịa chuyện, toàn bộ vụ án là ý chí cá nhân của kẻ mô phỏng, cô cùng lắm chỉ làm thay đổi cách chết của
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.