Tôi nói với Hoàng Tiểu Đào, thực ra vụ án này đã sáng tỏ. Hung thủ chính là Đặng Siêu, thi thể không đầu là Mã Bảo Bảo. Có khả năng Đặng Siêu đã sớm nổi sát tâm đối với Bảo Bảo, nhưng lần đầu tiên lên kế hoạch giết người không thành công. Cho nên hắn nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ ra được một kế hoạch kế hoạch giết người hoàn hảo.
"Toàn bộ quá trình hẳn là như thế này." Tôi hắng giọng một cái, bắt đầu giải thích: "Trước tiên Đặng Siêu giết chết Mã Bảo Bảo, dùng băng khô bảo quản thi thể, sau đó hắn mượn cuộc rượu để kéo mọi người tới tòa giảng đường bỏ hoang để chơi trò chơi. Thực ra hai nữ sinh kia đã hoàn toàn bị hắn lợi dụng, thứ các cô ấy nhìn thấy chỉ là một màn kịch do Đặng Siêu dựng nên. Sau khi hù dọa cho hai nữ sinh bỏ chạy, Đặng Siêu tranh thủ thời gian đổi quần áo của chính mình với thi thể Bảo Bảo. Bởi vì dùng dây đàn cắt đầu là một kỹ thuật rất khó, nên hắn dùng hai loại công cụ là dao và lưỡi cưa, để cắt đứt đầu Bảo Bảo, cố hết sức để làm y như thật."
"Cuối cùng, hắn dùng nước thuốc có tính ăn mòn làm cho cái đầu của Bảo Bảo tổn thương nặng nề, không thể phân biệt nổi, còn mình thì giả chết, diễn một màn ve sầu thoát xác. Cảnh sát không tìm thấy Bảo Bảo, cùng lắm sẽ cho là hắn mất tích, tôi không thể không tán thưởng một câu, người này đúng là học bá, nhất định là một tội phạm có IQ cao." Tôi thở dài trong lòng, nói.
"Nói hắn IQ cao, mà cuối cũng vẫn bị anh đoán được quỷ kế, rõ ràng đây là anh đang tự dát vàng lên mặt mình đúng không?" Tiểu Đào cười nóim
"Quá khen, quá khen." Tôi khiêm tốn.
"Thế còn Trương Khải, tại sao lại chết?" Hoàng Tiểu Đào hỏi tiếp.
"Dỡ cối xay thì phải giết lừa thôi." Tôi đáp: "Đặng Siêu diễn trò lừa bịp ma nữ giết người này, cần phải có người trợ giúp. Cô thử nghĩ xem, lúc đó trong phòng dây đàn bay loạn, Trương Khải muốn đi vào cứu người, lại bị dây đàn cắt đứt tay. Việc này vô hình chung làm tăng mức độ kinh khủng của nơi đó, làm hai nữ sinh tin chắc là có ma nữ tồn tại. Nếu không có Trương Khải ở đó, hoặc là hắn hoàn toàn không biết về kế hoạch, trò lừa bịp ma nữ rất có thể sẽ bị vạch trần tại chỗ, cho nên vai trò của Trương Khải trong kế hoạch là rất quan trọng."
"Mưu mô của Đặng Siêu rất thâm sâu. Nếu như Trương Khải còn sống, thử hỏi một sinh viên đại học đối mặt với sự tra hỏi của cảnh sát, liệu có chịu nổi không? Một khi không chịu nổi, sẽ khai ra toàn bộ kế hoạch giết người. Bởi vậy, vì lý do an toàn, Đặng Siêu phải giết nốt đồng bọn của mình."
"Cũng chỉ vì một cái chứng chỉ sau đại học, mà phải nhẫn tâm giết người điều này có đáng không?" Hoàng Tiểu Đào lắc đầu thở dài.
"Chúng ta là người ngoài, nhìn vào sẽ thấy không đáng, nhưng đối với đám sinh viên này mà nói thì lại khác. Túng quá hóa liều con người bởi quá đói mà có thể tàn sát nhau vì một cái bánh bao, đối với Đặng Siêu mà nói, chứng chỉ này chính là tương lai, là huyết mạch của hắn. Dĩ nhiên, điều này gắn liền với tính cách của hắn, từ trước tới nay hắn được người ta tôn sùng là học bá, lại có IQ cao, có lẽ chưa từng nếm trải thất bại. Lần này bị Mã Bảo Bảo vạch trần việc sao chép luận văn, lòng tự ái trỗi dậy, dần dần nội tâm bắt đầu méo mó, nhất định phải dồn đối phương vào chỗ chết mới thôi, dù có biến bạn thân mình thành vật hy sinh cũng không tiếc." Tôi phân tích.
Hoàng Tiểu Đào đột nhiên nhìn tôi không chớp mắt, làm tôi có chút ngại ngùng, chẳng lẽ nàng có ý gì với tôi?
"Tống Dương, sao tôi cứ có cảm giác anh không giống một sinh viên đại học. Có thể nói ra những lời thành thục như vậy, anh lần đầu tiên tham gia phá án thật sao?" Hoàng Tiểu Đào hỏi.
"Đúng vậy, tôi là gái lớn lần đầu về nhà chồng, không tin cô có thể điều tra." Tôi bất đắc dĩ nhún vai.
Hoàng Tiểu Đào bật cười, nói: "Được rồi, tôi tin anh, một thân Thần thám tiểu soái ca, bây giờ có phải chúng ta nên nghĩ cách bắt Đặng Siêu về quy án không?"
Tôi trầm ngâm: "Hiện giờ thời cơ chưa chín muồi, chúng ta vẫn còn cần thẩm định một chút tin tức."
"Thẩm định cái gì? Phải tới phòng của Mã Bảo Bảo ư?" Hoàng Tiểu Đào hỏi.
"Không, dứt khoát không thể tới đó." Tôi khoát tay lia lịa.
"Tại sao?"
"Chúng ta phải vờ như không biết người chết là Mã Bảo Bảo." Tôi cười lạnh.
Hoàng Tiểu Đào xoay xoay tròng mắt: "A, tôi hiểu rồi, anh đang muốn tương kế tựu kế."
Tôi gật đầu: "Thông minh! Cô nghĩ xem, trong trường học hôm nay có nhiều cảnh sát như vậy, gây ra động tĩnh không nhỏ. Tôi đoán Đặng Siêu đang âm thầm quan sát, bởi vậy chúng ta phải làm theo kỳ vọng của hắn, để hắn coi thường cảnh giác."
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?" Tiểu Đào hỏi.
Tôi đưa tờ rơi quảng cáo phẫu thuật thẩm mĩ cho nàng, Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc thốt lên: "Đưa tôi cái này làm gì? Chẳng lẽ anh cảm thấy cơ thể tôi có gì thiếu sót, phải đi chỉnh hình lại ư?"
Hoàng tiểu Đào môi đỏ răng trắng, nét đẹp cao quý lạnh lùng, có thể nói là một gương mặt hoàn mỹ, tất nhiên cả đời sẽ chẳng cần liên quan tới phẫu thuật thẩm mĩ. Tôi nghe nàng hỏi vậy thì dở khóc dở cười: "Cô đừng có liên tưởng phong phú như vậy có được hay không? Tôi muốn cô đi điều tra thẩm mĩ viện này một phen, xem Đặng Siêu có từng tới đó chưa, bởi vì tôi có một điểm nghi vấn cần kiểm tra lại."
Hoàng Tiểu Đào nhận lấy tờ rơi, gắt gỏng: "Anh không thể nói một câu 'cô xinh đẹp như vậy cần gì phẩu thuật' ư? Đúng là cái đồ khô khan." (Đáng yêu nhỉ).
Tôi bối rối gãi đầu, có phải cô gái nào cũng thích nghe người khác khen mình xinh đẹp hay không.
"Ha ha, chọc anh một chút thôi." Hoàng Tiểu Đào liếc nhìn đồng hồ, nói: "Giờ là 10h sáng, tôi tranh thủ tới thẩm mĩ viện, trưa nay quay lại sẽ mời anh với Vương Đại Lý ăn cơm."
"Được."
Tôi tạm thời cũng không còn chuyện gì làm, bởi vậy trở về ký túc. Về tới nơi phát hiện Vương Đại Ký không có ở phòng, mở khóa một cái điện thoại mất thời gian như vậy ư? Lúc này tôi mới phát hiện, hắn nhắn cho tôi mấy tin, bảo tôi mau tới phòng của Lão Yêu.
Vừa nghĩ tới bộ mặt thô bỉ của Lão Yêu kia, tôi liền có chút rụt rè, nhưng chẳng có cách nào, đành cắn răng đi tới.
Vừa vào phòng Lão Yêu, tôi đã ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc, bên trong phòng hộp cơm với chai nước chất đầy, trên giường chăng một sợi dây, phơi mấy cái quần lót đủ màu sắc. Những người cùng phòng không thể chịu nổi Lão Yêu, còn có hai người năm ngoái cũng đã dọn đi. Bởi vậy cả căn phòng trở thành địa bàn riêng của hắn, không phải nói là ổ quỷ của hắn mới đúng.
Chỉ thấy Lão Yêu như một con khỉ ngồi xổm trên ghế, gầy tong teo giơ cả xương sườn, mặc một cái ao len thụng, hai bàn chân đen sì không biết đã bao lâu rồi chưa rửa.
Đầu tóc hắn rồi bù như tổ quạ, miệng ngậm điếu thuốc, đang tập trung tinh thần đánh League of Legends. (Sao tác giả tả Lão Yêu e thấy giống vozer thế nhỉ kk).
Vương Đại Lý đứng bên cạnh, liều mạng cầu xin: "Lão Yêu, Yêu ca, có thể làm phiền ngươi một chút xíu thôi được không? Ngươi vừa nói đánh xong một ván sẽ giúp ta, giờ ngươi chơi tới ván thứ ba rồi, ngươi có thể làm giúp ta trước có được không?"
"Gấp gáp cái gì, làm sao ta có thể bán đứng đồng đội mà AFK được, chờ ta chơi nốt ván này rồi sẽ giúp ngươi, cứ chờ một lát." Lão yêu thờ ơ nói, đột nhiên nhìn thấy tôi đi vào, đôi mắt hắn chợt rực sáng lên, tươi cười rạng rỡ: "Ai yu, Tiểu Tống Tống, đã lâu không gặp, ngươi ngày càng dễ thương."
Vừa nghe âm thanh dâm đãng này phát ra, toàn thân tôi lập tức nổi da gà.
Lão yêu duỗi đôi chân đầy lông đen, lục tìm trong thùng rác, quắp ra một đôi dép tông, xỏ vào rồi chạy ào về phía tôi.
"Tiểu Tống Tống, nhớ ta không, ôm một cái nào."
Tôi đẩy tay hắn ra, lạnh mặt nói: "Mọi người đều là người lịch sự, có lời thì nói, đừng táy máy tay chân."
"Hé hé, còn làm bộ làm tịch. Nghe Đại Lý nói, sáng nay ngươi được mở mày mở mặt lắm phải không? Được hợp tác phá án với cảnh sát, lại là vụ án giết người liên hoàn, có thật không vậy?"
Nói xong, Lão Yêu vô liêm sỉ lại vỗ một cái vào mông tôi, tôi lập tức muốn từ bỏ ý định ban đầu tới đây.