Trong lúc ngồi chờ Tiểu Đào, nội tâm tôi thấp thỏm tới cực điểm, đã có lúc thậm chí muốn tông cửa xông ra. Một giọng nói khác trong đầu thì ngược lại, gào lên Tống Dương, sao ngươi có thể phế vật như vậy? Mấy phút đồng hồ trôi qua dài như cả năm, sau đó Tiểu Đào đi từ phòng ngủ ra, hai tay giấu sau lưng, cười hì hì hỏi: "Đoán xem là vật gì, gợi ý cho anh một chút, làm bằng nhựa, hình tròn, có lỗ" Tôi ngẩn người một chút, đây nhất định là...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.