Băng Tâm che miệng nói nhỏ: "Đại thúc này thật chú trọng ăn mặc, cứ như nghệ thuật gia vậy!" Bên trong phòng hồ sơ rất yên tĩnh, những lời này có vẻ đã gây sự chú ý của anh ta, ngầng đầu lên nhìn chúng tôi rồi cười cười. Lúc ánh mắt bắt gặp gương mặt tôi, anh ta đột nhiên sững lại, hỏi: "Ngài họ gì?" "Không dám, họ Tống!" Anh ta đột nhiên đứng dậy, sượt qua cái bàn đi tới, bắt tay tôi: "Ai da thất kính, thất kính. Cậu nhất định là đại danh đỉnh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.