Mục lục
Âm Phủ Thần Thám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi rút nốt xấp giấy Tuyên trong balo ra, nhét vào tay tiểu Chu: "Tự mình kiểm tra đi, xem ta có gian lận hay không?"

Tiểu Chu sắc mặt rất khó coi, trợn tròn mắt nhìn tôi, sau đó quay qua bảo một viên cảnh sát: "Mau, mau đem hộp dụng cụ tới đây."

Hắn mở hộp dụng cụ ra, lấy vài cái máy móc cùng thuốc thử, bắt đầu quét xem mấy tờ giấy kia. Tôi chẳng thèm để ý tới hắn, Hoàng Tiểu Đào bảo một cảnh sát trong tổ kỹ thuật tới chụp ảnh hai dấu tay kia làm bằng chứng.

Hai dấu tay này nằm ở vị trí xương bả vai của nạn nhân. Hung thủ chỉ có đè nạn nhân từ trên xuống rồi hút máu, mới xuất hiện dấu vết rõ ràng như vậy.

Tôi đưa bàn tay ướm thử, dấu tay này dài hơn tôi một đoạn, từ hình dáng có thể đoán được là đàn ông trưởng thành, khoảng từ 20 đến 30 tuổi.

Nhưng tôi phát hiện ra một vấn đề, đồng thời Hoàng Tiểu Đào cũng thấy: "Tống Dương, sao trên dấu tay này không hề có vân tay?"

"Cô thử nghĩ xem nguyên nhân là gì?" Tôi hỏi

"Đại khái là hung thủ đã phá hỏng vân tay của mình, hoặc là hắn đeo găng tay." Hoàng Tiểu Đào suy luận.

Tôi lắc đầu, chỉ chỉ mấy chỗ nói: "Cô xem kỹ dấu tay này, đường vân trên các khớp xương vẫn hằn rõ, điều này cho thấy hung thủ khi gây án không mang găng tay. Còn nếu hung thủ rạch hỏng vân tay của mình, thì trên đó vẫn phải có nếp nhăn do sẹo để lại, nhưng dấu tay này lại rất nhẵn mịn."

"Vậy nguyên nhân lúc đó là gì đây?" Hoàng Tiểu Đào dễ thương nâng nang cằm tự hỏi.

Lúc này tiểu Chu đã hóa nghiệm xong xấp giấy Tuyên của tôi, sắc mặt càng khó coi hơn trước, giống như một quả cà tím.

Giấy Tuyên của tôi đương nhiên không có vấn đề, nhưng tiểu tử này lại không chịu thừa nhận, giọng run run giận giữ nói: "Loại thủ đoạn nhà quê này làm sao thắng được khoa học tiên tiến của Mỹ."

Tôi chế nhạo: "Đồ vịt chết cứng miệng, cũng không phải ngươi thua ta, càng chẳng phải dụng cụ của nước Mỹ thua mấy thứ đồ của ta, mà là ngươi thua chính sự tự phụ của mình. Học vấn của tổ tiên lưu lại ngươi chưa học hết, đã đi ra nước ngoài học mấy thứ máy móc."

"Đến đây đến đây, nhân lúc mẻ tàn thuốc còn đang nóng, mau ăn đi." Vương Đại Lý cầm cái gạt tàn trên đầu giường tới, đưa cho tiểu Chu. Hắn giận tới tím mặt, không thèm đưa tay ra tiếp.

Tôi giật lấy cái gạt tàn, giơ ra trước mặt hắn: "Đến đây đi, nhận thua cuộc, nếu ngươi chịu ăn, ta sẽ nói cho ngươi biết tại sao ngươi không nghiệm ra dấu tay."

Lúc này, những người khác trong phòng cũng vây lại xem náo nhiệt, hầu hết lại là bộ hạ của tiểu Chu. Hắn hung hăng hét vào mặt họ: "Mau cút ra, không được nhìn." Sau đó giật cái gạt tàn trong tay tôi, hướng vào miệng đổ một cái, đương nhiên đại bộ phận đều bị rơi hết xuống đất, cái này tôi chẳng thèm để ý.

Tiểu Chu miệng dính đầy tàn thuốc, dùng sức nhai mẩu thuốc trong miệng, vẻ mặt đau buồn lộ ra mấy phần tức cười. Tôi suýt thì không nhịn được, nhưng vù giữ thể diện cho hắn nên cố gượng ép.

Vương Đại Lý thì chả quan tấm tới mấy thứ lễ nghĩa, vừa cười vừa đấm vai tôi: "Dương tử, ngươi xem hắn ăn tàn thuốc có ngon không kìa."

Hoàng Tiểu Đào cũng không nhịn được cười, nhưng sợ tổn thương lòng tự ái của tiểu Chu, nên đưa tay lên bụm miệng, cố nín lại.

Tàn thuốc đương nhiên không thể ăn, tiểu Chu cứng cổ giả bộ nuốt, sau đó dùng tay áo xoa xoa miệng, nói: "Ngươi nói đi, ta chống mắt xem ngươi có thể nói ra đạo lý gì."

"Sách khám nghiệm tử thi của phương Tây ta cũng đọc qua rất nhiều. Nguyênn lý kiểm tra dấu tay của các ngươi chẳng qua là như thế này: Tuyến mồ hôi của con người sẽ thấm ra một lớp dầu mỡ rất khó phát hiện, nếu bám vào bên ngoài mặt vật thể sẽ lưu lại vân tay, cho nên dùng bột nhôm và tia tử ngoại soi lên sẽ hiện ra ngay. Nhưng tên hung thủ này có chút đặc biệt..." Tôi giải thích.

"Đặc biệt thế nào?" Tiểu Chu không ngăn được hiếu kỳ, hỏi.

"Hắn không có tuyến mồ hôi, hoặc tuyến mồ hôi của hắn không có chức năng bài tiết." Tôi nói.

Tiểu Chu kinh hãi nói: "Con người sao lại không có tuyến mồ hôi?" Những người khác cũng ngẩn người tại chỗ, bàn tán xôn xao.

"Thực ra ta còn phải cám ơn ngươi." Tôi tiếp.

"Cảm ơn ta?"

"Hoàng Tiểu Đào nói ngươi du học ở Mỹ về, ta tin ngươi sẽ không thể không nghiệm ra dấu tay, việc này vô tình làm ta lược bỏ được rất nhiều bước, trực tiếp dùng "Du chỉ phúc nghiệm pháp".

"Chờ một chút." Tiểu Chu nói: "Nếu không có tuyến mồ hôi, vậy hai dấu tay này từ đâu mà có?"

"Cái này gọi là ấn dương ngân (vụ trước có nhắc tới). Khi một người tử vong, trong nháy mắt dòng điện trong cơ thể sẽ từ lỗ chân lông tản ra ngoài, nếu như lúc này có vật gì ngăn cản ở da thịt, sẽ lưu lại dấu vết, bất luận hắn có mồ hôi hay không. Tại sao sau khi chết cơ thể sẽ mất đi 21gram trọng lượng, thực tế là dòng điện trong cơ thể thất thoát ra ngoài." Tôi giải thích một hồi.

Tiểu Chu kinh ngạc trợn to hai mắt, lúc sau mới thở dài nói: "Quả nhiên ngươi không tầm thường, là ta đã xem thường học vấn của tổ tiên, vừa nãy đã đắc tội rồi."

Người này thái độ nhận sai rất tốt, hoàn toàn khác với Tần pháp y, lão Tần như một viên đá trong nhà xí vậy, vừa thúi vừa cứng. Tôi không khỏi có hảo cảm với hắn: "Không có gì, ngươi học kiến thức khoa học nhiều năm như vậy, nghe nói ta là Ngỗ Tác, không tin tưởng cũng là điều bình thường, hi vọng sau này chúng ta hợp tác thật tốt."

"Nhất định sau này ta sẽ khiêm tốn học hỏi, không kiêu ngạo như vậy nữa." Tiểu Chu do dự một chút, sau đó đưa tay ra bắt tay tôi.

Tôi nhìn đám cảnh sát vây quanh khoát khoát tay: "Tiến hành khám nghiệm tiếp đi."

"Vẫn phải khám nghiệm à?" Vương Đại Lý hỏi.

Vụ án này nhìn qua có vẻ không bình thường, tôi chẳng để ý tới giá tiền của giấy Tuyên và dầu sơn trà nữa, dưới sự hỗ trợ của Vương Đại Lý, lần lượt kiểm tra ở cổ tay, eo, bắp đùi, mắt cá chân.

Phương pháp dùng giấy dầu này rất tốn thời gian, toàn bộ tiêu tốn gần một giờ, trên cổ tay người chết xuất hiện một vết tích trói buộc, giống như là vải hoặc lụa lưu lại. Trên mắt cá chân cũng có dấu vết tương tự, hai bên eo có một cặp dấu tay.

Khi chúng tôi làm những việc này, tiểu Chu bên cạnh chăm chú quan sát, hắn đã hoàn toàn bị thuyết phục

Tôi nói với hắn: "Giúp một tay."

"Giúp như thế nào?" Hắn chạy tới.

"Ngươi và Vương Đại Lý từ từ nâng cánh tay người chết lên." Tôi nói với giọng ra lệnh.

Khi hai người nhấc cánh tay lên, tôi sẽ dùng thính cốt mộc đặt lên hai bả vai người chết, thay phiên lắng nghe, đồng thời bảo những người xung quanh không được phát ra bất kì âm thanh nào. Người chết khi còn sống nếu bị cố định thành một tư thế nào đó, bên trong khớp xương sẽ tiết ra dịch nhờn, sau khi chết, dịch nhờn này sẽ đông lại, nếu tái tạo tư thế như cũ, sẽ nghe một chút âm thanh khác thường cực nhỏ.

Một chiêu trả lại tư thế trước khi chết của nạn nhân này, được gọi là Thẩm thi thuật, là một vị tổ tiên của Tống gia, ở Đại Lý tự Tống Thiên Dưỡng sáng chế. Nghe nói Tống Thiên Dưỡng nghiên cứu Thẩm thi thuật tới cảnh giới tối cao, có thể thông qua châm cứu, khiến thi thể tự trả về tư thế trước khi chết, cảnh tượng rất quỷ dị, nghe nói đã từng khiến một vị quan sợ quá mà phát điên.

Vị tổ tiên này còn từng làm cho thi thể "sống lại" mấy lần trên công đường, khiến mấy hung thủ nhận tội tại chỗ.

Chúng tôi điều chỉnh mấy lần, cuối cùng cũng tìm ra tư thế của nạn nhân trước khi chết.

Hai tay giơ cao quá đầu, giống như chúa Jesus bị treo trên thánh giá. Tôi quan sát cẩn thận bức tường, theo lý thuyết chỗ này chắc chắn có vật cố định hai tay người chết, tôi dùng tay đập một cái, phát hiện giấy dán tường là mới được dán lên, phía sau quả nhiên có một lỗ nhỏ.

"Một cái đinh đã được đóng ở đây, có người đã dán lên để che giấu."

Tôi dùng động u chi đồng quan sát tất cả giấy dán tường trong phòng, phát hiện có một chỗ rất nhỏ nhô ra, tôi lập tức xe toàn bộ giấy chỗ đó xuống, quả nhiên phía sau lộ ra một đường dây điện màu đen.

Trong lúc lắp đường dây điện, để đề phòng hỏa hoạn, dây thường được chôn ở chân tường, bên ngoài có vỏ nhựa bảo vệ, dây điện phía dưới giấy dán này rõ ràng là được cố tình lắp đặt.

"Tìm xem nó nối tới đâu." Tôi nóng nảy nói.

"Mau tới giúp." Tiểu Chu gọi mấy cảnh sát trong tổ kỹ thuật, xe giấy dán tường, kéo từng đoạn từng đoạn dây điện ra, cuối cùng phát hiện nó dẫn tới một camera quay lén, đối diện giường ngủ.

Mọi người tại hiện trường ồ lên, Hoàng Tiểu Đào nói: "Quay lén? Quá đê tiện."

"Nhưng điều này lại có nghĩa là, chúng ta nắm được manh mối trọng đại." Tôi nói.

Hoàng Tiểu Đào gật đầu, gọi một cảnh sát lại: "Đi gọi quản lý nhà nghỉ tới đây!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK