Tôi không thể tin vào mắt mình, quay qua nhìn Huyết Anh Vũ, nàng nghiêng đầu cười quyến rũ: "Tôi thua, các người đi đi!" "Nhưng...tại sao?" Tâm tôi thầm nói, chẳng phải chúng ta là kẻ địch ư? "Tôi là một phụ nữ vô tình vô nghĩa, trên thế giới chỉ có một thứ khiến tôi trân trọng, là con gái mình. Cậu đã cứu nó hai lần, còn giúp nó hoàn thành tâm nguyện, món nợ này người làm mẹ phải trả, nhất định phải trả." Vừa nói Huyết Anh Vũ vừa giơ tay ra, khẽ chạm vào...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.