Chúng tôi đền tiền bàn ghế cho chủ quán, cùng nhau rời đi. Được một lát, đại thúc lau mồ hôi trán nói: "Hù chết ta rồi, cũng may ngươi nhanh trí, chúng ta mới miễn cưỡng không bị lộ thân phận. Có điều lần này hơi bế tắc, vô duyên vô cớ bị đánh, nhất định tiểu tử này sẽ cảnh giác." Hoàng Tiểu Đào xiết nắm đấm răng rắc, có vẻ đành chưa đã: "Thế nào gọi là vô duyên vô cớ? Là tự hắn chuốc lấy đấy chứ, loại cặn bã này lúc nào chẳng thèm
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.