Băng Tâm ngủ rất ngon, cuộn tròn người, cổ áo trễ nải lộ ra xương quai xanh, y như đứa trẻ, chẳng chút đề phòng. Nếu như đây là Tiểu Đào, tôi đã mặt đỏ, tim đập nhanh, nhưng đối với Băng Tâm lại chẳng có chút cảm giác nào, nàng chỉ đơn thuần như một đứa em gái. Tôi nhẹ nhàng xuống giường, đắp kín chăn cho nàng, sang phòng khác ngủ. Hôm sau tỉnh dậy, Băng Tâm nói: "Tống Dương ca ca, tối qua muội ngủ trên giường huynh, huynh tay chân có táy máy gì không đấy?"...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.