Tôi nhìn ra phía tiếng nói, ở đó có hai nữ sinh, một người mập mạp, người còn lại mảnh khảnh. Người mới nói là nữ sinh gầy kia, cô ta đang dùng tay che miệng, giàn dụa nước mắt.
Hoàng Tiểu Đào đi tới chỗ hai nữ sinh, hỏi: "Hai người quen biết nạn nhân?"
Nữ sinh mảnh khảnh càng khóc lớn, cô mập hơn nói: "Đâu chỉ là quen biết, Phương Phương với Trương Khải đã yêu nhau hai năm nay rồi."
Nữ sinh mảnh khảnh quả thực bi thương quá độ, Hoàng Tiểu Đào bảo một cảnh sát lấy ghế cho cô ấy ngồi. Nữ sinh không chịu ngồi, chờ cô ta khóc xong tiểu Đào mới hỏi: "Lần cuối cô gặp nạn nhân là khi nào?"
"Tối hôm qua, chúng tôi ở cùng nhau." Nữ sinh nói, nước mắt lại lăn dài: "Nhưng tôi dám khẳng định, là ma quỷ giết anh ấy."
Cô gái bắt đầu kể lại sự việc tối qua.
Cô ta tên là Phương Phương, cô bạn mập đi cùng là Điềm Điềm, nạn nhân tên Trương Khải, cùng với một nam sinh tên Đặng Siêu, bốn người là một hội chơi chung, có thể nói họ là một nhóm bạn thân.
Kỳ này Đặng Siêu đạt được học bổng, vì vậy tối hôm qua mời ba người còn lại đi ăn liên hoan. Trong bữa tiệc, mọi người có uống rượu, vô tình nói tới chuyện giảng đường bỏ hoang bị đồn có ma.
Nghe nói mười năm trước, có một hoa khôi giảng đường bị giết ở đó, thi thể bị chặt thành tám khúc, giấu trong một cây đàn piano. Từ đó về sau, mỗi khi đêm khuya vắng vẻ, trong giảng đường sẽ vang lên tiếng đàn dương cầm quái đản.
Người hiểu biết về âm nhạc cẩn thận lắng nghe, kinh ngạc phát hiện tiếng đàn này chính là bản mà khi còn sống cô ta thích nhất: Sonate ánh trăng.
Trong thời gian đó, cũng có người đồn, bảo vệ đêm hôm khuya khoắt cầm đèn pin tới phòng học phát ra tiếng đàn để kiểm tra. Nhưng đột nhiên anh ta hét lên một tiếng chói tai vang vọng khắp trường, sau đó thì phát điên, miệng lẩm bẩm: "Ma nữ đang chơi đàn, ma nữ đang chơi đàn."
Rất nhanh, giảng đường liền bị nhà trường tìm cớ để phong tỏa, nhưng tất cả mọi người đều nói rằng vì có ma nên mới phải đóng cửa.
Có hơi men, gan sẽ lớn, uống hết một chai rượu trắng, Trương Khải và Đặng Siêu liền thách đố nhau, chỉ cần Đặng Siêu dám vào trong tòa giảng đường bỏ hoang kia thám hiểm, hắn sẽ được 5000 tệ.
Bởi vậy, đêm khuya, bốn người liền đi đến tòa giảng đường, quả nhiên ở một phòng dạy nhạc nhìn thấy cây đàn dương cầm trong lời đồn. Đặng Siêu dương dương đắc ý vào trong ngồi, rồi bảo Trương Khải nôn tiền ra. Nhưng Trương Khải không chịu, nói Đặng Siêu phải ở đây một đêm, hắn mới công nhận.
Đặng Siêu vốn là một kẻ háo thắng, liền gật đầu đồng ý, ai cản cũng không được, mọi người chẳng còn cách nào, đành để hắn lại một mình.
Ai ngờ vừa bước chân rời khỏi, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng đàn quái đản, chính là bản Sonate ánh trăng. Bọn họ liền vội chạy về phòng dạy nhạc, phát hiện bên trong có một ma nữ tóc dài, mặc đồ trắng toát đang ngồi đánh đàn, Đặng Siêu thì như bị mất hồn, đứng ngây ra bên cạnh. Trương Khải vội định đi vào kéo Đặng Siêu ra, nhưng vừa đưa tay lại bị cứa đứt.
Thì ra trong phòng có giăng vô số dây đàn sắc bén, giống như tóc của ma nữ đang tung bay.
Khi nốt cuối cùng của bản nhạc vừa dứt, Đặng Siêu đột nhiên rùng mình, ngã quỵ xuống đất, đầu rời khỏi thân. Ba người bị dọa sợ đến phát điên, chạy thục mạng ra khỏi giảng đường.
Hai nữ sinh hôm qua quá hoảng sợ, trốn trong chăn mà khóc, sáng nay định đi báo cảnh sát thì nghe mọi người nói trong trường xảy ra án mạng.
Bọn họ nghĩ đó là Đặng Siêu, ai ngờ tới đây lại phát hiện ra là Trương Khải.
Lúc đó Phương Phương vô cùng hoảng sợ, sau đó còn nhìn thấy tôi phát hiện ra những dấu bàn tay phụ nữ, liền nhận định đây là ma nữ làm, cho rằng ma nữ kia ép Trương Khải tự sát. Bởi vì theo một nữ sinh viên khóa trên nói, bất kỳ kẻ nào làm gián đoạn buổi trình diễn của ma nữ, khiến nó mất hứng, sẽ bị lấy mạng.
Kể xong, Phương Phương lại nói tiếp: "Đầu tiên là Đặng Siêu, sau đó là Trương Khải, kế tiếp nhất định sẽ là tôi và Điềm Điềm. Trời ơi, ai cũng không thể thoát, không thể thoát." Vừa nói cô ta vừa khóc nấc lên, Điềm Điềm phải vỗ về an ủi.
Chúng tôi ai cũng kinh ngạc, một vụ tưởng chừng đơn giản là tự sát, ai ngờ lại ẩn chứa một truyền thuyết kinh khủng như vậy phía sau.
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Cô tận mắt nhìn thấy bạn học bị ma nữ cắt đầu?"
"Đúng." Phương Phương dùng sức gật đầu.
"Vậy bây giờ thi thể của hắn có ở trong tòa giảng đường đó không?"
"Chắc là còn."
Tiểu Đào lập tức nói: "Tống Dương, anh cùng tôi tới xem một chút đi."
"Tôi có được đi cùng không?" Vương Đại Lực hỏi.
"Cậu là ai?" Tiểu Đào lạnh lùng hỏi.
"Tôi tên Vương Đại Lý, là Tống Dương..."
Tôi dùng cùi trỏ thúc hắn một cái: "Trợ thủ."
"Đúng đúng, tôi là trợ thủ đắc lực của hắn. Dù một giây Tống Dương cũng không thể rời tôi." Vương Đại Lý mặt dày, tự tâng bốc mình; tôi dở khóc dở cười, cái gì gọi là 'một giây cũng không rời'? Nói vậy ai nghe qua sẽ tưởng tôi là Gay.
Tiểu Đào a một tiếng: "Được, cho ngươi đi cùng. Nhưng nếu các ngươi muốn tham gia vụ án này, thì phải nghe lệnh của ta."
"Cô nói đi." Tôi gật đầu
"Ba điều, thứ nhất, trước khi vụ án được phá, tuyệt đối không được tiết lộ với bất cứ ai là hai người hỗ trợ. Thứ hai, không nói với bất cứ ai tiến triển của vụ án, cho dù là cảnh sát cũng không. Thứ ba, không được giấu ta bất cứ manh mối nào."
"Yes, sir!" Vương Đại Lý bắt chước dáng vẻ trong phim HongKong, lôi thôi lếch thếch giơ tay chào.
Tôi thấy tiểu Đào đang muốn kiểm soát chúng tôi. Nhưng làm vậy là có nguyên nhân. Theo quan điểm của Tiểu Đào, chúng tôi giữa chừng can thiệp vào vụ án, nếu xảy ra sai sót, trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu cô ta.
Dù sao thì tôi cũng rất hào hứng tham gia. Tuy có nhiều kiến thức, nhưng đều là lý thuyết, chưa có cơ hội thực hành.
Hoàng Tiểu Đào gọi thêm mấy người đi cùng, thuận tiện an bài cho hai nữ sinh, nhân cơ hội này, tôi muốn nhìn kỹ thi thể một chút.
Vương Đại Lý chẳng quen biết ai ở đây, cũng đi theo tôi.
Hiện trường có đông người đứng xem, tôi liền áp tai vào túi đựng xác ở vị trí ngực thi thể, dùng tay gõ nhẹ xương sườn. Vương Đại Lý là kẻ không giữ được im lặng, luôn miệng lẩm bẩm có cần gọi thêm bạn cùng phòng xuống hỗ trợ không? Cảnh sát có cho chúng ta ăn cơm trưa không? Và thêm nữa, điều hắn quan tâm nhất: tiểu Đào có bạn trai chưa?
Tôi lườm hắn một cái, ra hiệu cho hắn im lặng, nhất thời hắn đưa tay che miệng.
Tay tôi không ngừng gõ gõ, lắng nghe tiếng vọng lại từ bụng thi thể, sau đó lật thi thể lại, nghe từ phía lưng.
"Ngươi đang nghe cái gì vậy? Người chết mà tim còn đập hay sao?" Vương Đại Lý sợ hãi hỏi.
"Ta nghe thấy hắn đang nói: ta chết thật thê thảm, ngươi có muốn nghe một chút không?" Tôi cười cười, dọa hắn.
"Không không không, ngươi tự nghe đi." Vương Đại Lý khoát tay lia lịa.
Thực ra chiêu này là 'thính cốt biện âm', là tuyệt học trong 'thần thiên xử án' của Tống gia, gõ vào xương sườn và xương sống của nạn nhân, sẽ có phản hồi trong bụng, giống như con dơi phát ra sóng siêu âm để định vị đồ vật vậy. Thông qua âm thanh vọng lại, sẽ tạo nên một bức tranh đa chiều về cơ quan nội tạng bên trong, từ đó thu được rấ nhiều thông tin hữu ích.
Thông qua thính cốt biện âm, tôi có thể xác định, người chết khoảng bảy đến tám tiếng trước, phổi có dấu hiệu co rút, thần kinh trên xương sống nhiều chỗ bị đứt, nguyên nhân chết chắc chắn là do ngạt thở. Dĩ nhiên tôi chỉ muốn kiểm tra lại một chút, ông nội từng nói, muốn làm một ngỗ tác giỏi, mọi việc đều phải tận mắt thấy, chính tai nghe.
Nghe xong, tôi mở túi đựng xác, kéo tay trái của nạn nhân ra ngoài. Lật qua lật lại, tôi phát hiện, mu bàn tay trái của thi thể có một vết thương vừa dài vừa nhỏ, phía trên còn có vết keo dính, miếng băng keo có lẽ là do pháp y Tần xé ra.
Trước đó không quan sát kỹ, bây giờ nhìn gần mới phát hiện vết thương đúng là bị vật nhỏ sắc gây nên, chẳng lẽ đúng như hai nữ sinh kia nói, là do dây đàn?
Tôi nâng cánh cay người chết lên, cẩn thận dùng Động u chi đồng quan sát. Vương Đại Lý thì sợ tới nỗi ngồi bệt xuống đất, nói: "Dương tử, mắt ngươi sao vậy, vừa rồi ta thấy hình như mắt ngươi lóe đỏ, có phải mắt ngươi quá mệt mỏi hay không? Có cần ta mang cho ngươi lọ thuốc nhỏ mắt?"
Tôi bật cười: "Đi chỗ khác đi, đừng quấu rầy ta làm việc."
Tôi thận trọng quan sát kỹ càng vết thương trên mu bàn tay. Đồng tử phóng đại, nhìn rõ cả lông tay và vết thương đứt đoạn. Tôi chú ý thấy trong da thịt chỗ bị cắt, có xen lẫn một ít hạt li ti, giống như rỉ sét.
Vật gây ra vết thương chính xác là kim loại, nếu như là dây đàn, thì có rỉ sét cũng là hợp lý.
Nhưng quái đản là, vết thương trên nông, dưới sâu, nhìn có vẻ như tự người chết cắt tay mình?