"Chị nói dối? Là có ý gì?" Tôi hỏi. Trầm Lệ Quyên cau mày nói: "Lúc tôi nhìn thấy bức ảnh này, cảm thấy đó là hắn cho nên nói là đúng, nhưng sau đó đột nhiên ý thức được, hình như không phải." "Rốt cuộc là có phải hay không?" Tôi nhíu chặt lông mày. Chị ta tỏ vẻ khổ sở: "Tôi không biết!" Tiểu Đào không khỏi kích động đứng lên: "Chị rõ ràng nhìn thấy hắn nhiều như vậy, mắt..." Tôi vội xua tay ra hiệu nàng đừng nói. Trầm Lệ Quyên cúi đầu: "Thật xin lỗi."...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.