Con mắt rơi ra làm tôi kinh sợ một hồi, đây không phải mắt của ông chứ? Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, rõ ràng là không thể. Ông nội nhận được bức thư trước, sau đó mới biến mất, con mắt này hẳn là của người khác.
Ngoại trừ con mắt nhớp nháp này, trong phong thư không còn gì khác, điều này rất quái lạ, người gửi thư muốn nhắn nhủ ông nội điều gì? Tại sao đột nhiên ông lại mất tích?
Càng nghĩ càng loạn, tôi đưa tay gãi đầu phiền não ngồi bệt xuống đất.
Ông nội từng dạy, đừng nhìn mọi thứ qua bề ngoài, chuyện gì khó giải thích, phải bắt đầu từ điểm cơ bản nhất.
Tôi quan sát quanh thư phòng một lượt, đồ đạc bên trong sắp xếp gọn gàng, cửa sổ không có dấu vết cạy mở, ông nội không phải bị người ta bắt đi, mà là sau khi nhận được thư, tự mình đi khỏi nhà.
Nếu đẫ là một phong thư, nhất định nó truyền đạt một tin tức nào đó, mà tin này chỉ có ông nội mới nhìn ra, vậy liệu tôi có thể nhìn ra không?
Thông điệp mà người gửi thư muốn truyền đạt nằm trên con mắt này.
Tôi bật đèn bàn lên, kiểm tra con mắt một cách tỉ mỉ. Từ độ đục của thủy tinh thể, có thể thấy con mắt này được móc ra chưa quá ba giờ, phía sau còn dính một chút xíu dây thần kinh.
Sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại, tôi rút ra hai kết luận: Thứ nhất, lúc con mắt bị móc ra, người bị hại còn sống. Thứ hai, hung thủ rất cao tay, lấy con mắt ra mà không hề hư hại, phải biết rằng mắt là một bộ phận rất yêu ớt, thủ pháp này phải tương đương với bác sĩ khoa ngoại.
Trên con mắt dính một ít hạt nhỏ li ti, tôi bôi lên ngón tay xoa xoa, phát hiện là mạt gỗ, ngửi qua thì thấy là gỗ Tùng Hương.
Tôi nghĩ ra, phía bắc huyện này có một công ty chế biến gỗ, gỗ tùng được nhập từ nơi khác đến, được chế biến thành đồ gia dụng, bởi vậy nhất định con mắt tới từ nơi đó. Người gửi thư mốt truyền đạt thông điệp: "Ở xưởng chế biến gỗ có một người đang nguy hiểm tới tính mạng", đây là một cách vô hình đánh vào điểm yếu uy hiếp người khác, cho nên ông nội vội vàng đi cứu người.
Tôi không suy nghĩ nhiều, cầm đèn pin liền chạy ra ngoài. Bên ngoài tối như mực, trong đường hầm thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa, tôi chạy một mạch tới phía bắc, nhìn thấy xưởng gỗ cao vút ở trong một khoảng tối đen.
Xưởng được bao bọc bởi một dãy tường, cửa sắt lớn bị mở, ổ khóa vứt dưới đất, trong ổ còn lòi ra một đoạn dây kẽm.
Điều này chứng minh tôi đã suy đoán đúng, người gửi thư ở đây, ông nội có lẽ cũng đã vào trong. Nhưng tôi lại hơi đắn đo, tên gửi thư chắc chắn không phải kẻ lương thiện, liệu có nên báo cảnh sát trước không?
Lúc đó tôi không cầm theo điện thoại di động, nếu quay về báo cảnh sát sẽ không thực tế, mỗi phút trôi qua, ông nội có thể nguy hiểm hơn một phần.
Bởi vậy tôi nhặt một cây gỗ dưới đất, thận trọng đi vào trong xưởng. Vừa vào trong, tôi đã thấy một nhà kho sáng đèn, lập tức tắt đèn pin, tay siết chặt cây gỗ, nhẹ nhàng đi tới.
Trong kho chất rất nhiều vật liệu gỗ, một số cây cao tới nóc nhà, phủ bạt chống nước; tôi bước vào, bốn phía vắng lặng như tờ, lòng tôi mờ mịt.
Đi qua một khúc ngoặt, đột nhiên tôi nhìn thấy phía trước có hai người, một trung niên lạ hoắc mập mạp, ngồi trên ghế đẩu, nghẹo đầu, áo phanh ra. Trên ngực hắn xăm một con rồng xanh, miệng bị nhét giẻ, hốc mắt trống rỗng, nhưng trên mặt và quần áo không hề có một giọt máu. Trên tay người này bê một bịch nilon màu đen, bên trong có thứ gì đó.
Người còn lại nằm cách đó không xa, trên người mặc bộ đồ Đường đỏ, nhìn thoáng qua là nhận ra ông nội.
Chẳng quan tâm tên mập sống hay chết, tôi nhào tới đỡ ông nội dậy, chân tay ông rất lạnh, nhịp tim đã hoàn toàn ngưng, đồng tử bắt đầu có dấu hiệu giãn. Tôi đưa tay lên mũi của ông, mấy giây mới cảm nhận được một luồng hô hấp vô cùng yếu ớt.
Khóe mắt ươn ướt, tôi lớn tiếng: "Ông nội, người phải kiên trì lên, con lập tức gọi người tới giúp."
Tôi hét lên mấy lần, hy vọng có thể khơi dậy ý thức của ông. Đôi môi ông khẽ nhúc nhích, âm thanh phát ra vô cùng nhỏ: "Dương nhi."
"Ông nội, người không được chết, con lập tức đi gọi xe cứu thương. Sẽ gọi bác sĩ giỏi nhất cho người."
"Không...." ông khó khăn nói: "Không kịp!"
Nghe câu này, tim tôi như bị dao cứa, hai dòng lệ lập tức tuôn ra. Ông nội tiếp tục mở miệng nói rất chậm, rất chậm, dường như mỗi chữ đều phải dùng hết khí lực, nhưng tôi không dám ngắt lời.
Ông nói: "Dương nhi, số ta đã tận, sau này dù con có học y, ông nội cũng không cản con nữa... Nhưng nếu nghe thấy bốn chữ 'Giang Bắc Tàn Đao'...nhất định, nhất định phải tránh xa."
Tôi nắm tay ông, khóc thút thít, giọng cũng lạc đi: "Ông nội, ai là Giang Bắc Tàn Đao, là tên khốn hại người ư? Con nhất định sẽ báo thù cho người."
"Không". Ông dùng cánh tay khô héo yếu ớt nắm lấy tôi, đôi mắt nghiêm nghị: "Nghe lời ông nội!"
Tôi dùng sức gật đầu.
Ông nội chợt nét mặt giãn ra, biểu lộ yên tâm, từ từ trút hơi thở cuối cùng, tôi quỳ trên đất khóc rống lên.
Đang khóc, bỗng tôi nhìn thấy dưới đất thoáng lướt qua một bóng đen, nước mắt nhất thời ngừng lại, từ vị trí ánh đèn, cùng độ nét của cái bóng, khẳng định có người đứng sát sau lưng tôi.
Thế nhưng tôi không hề nghe thấy tiếng hô hấp, tựa như đây không phải là một người sống, tôi thậm chí thầm nghĩ, liệu có phải xác tên mập kia biến thành cương thi không?
Không, điều này hiển nhiên là không thể.
Bởi vì bóng đen này vừa cao vừa gầy, đúng lúc này tay hắn từ từ giơ lên, trong tay cầm một vật, hình như là một thanh loan đao.
Tôi lập tức đứng lên, liền bị một vật sắc nhọn kề vào hông. Bóng đen ảm đạm nói: "Đừng quay đầu, nếu nhìn thấy mặt ta, đừng mong sống sót mà rời khỏi đây."
Giọng nói rất cổ quái, eo éo, không nam không nữ, giống như đã bị xử lý qua phần mềm.
Tôi vừa sợ hãi vừa tức giận, người này nhất định là hung thủ đã dụ ông nội tới đây để sát hại, nhưng tôi tay không tấc sắt, căn bản không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, dù có bị giết ở đây cũng không ai biết.
"Ngươi tên gì?" Bóng đen hỏi.
"Tống...Dương." tôi đáp.
"Tống Triệu Lâm vốn có một đứa cháu, hắn có dạy ngươi cái gì không?" Bóng đen lại hỏi.
"Không dạy cái gì cả." Tôi trả lời.
Một tràng cười quái dị phát ra: "Ha ha, thật không? Ngươi muốn sống chứ?"
Lần này tôi không trả lời, chỉ gật đầu.
"Tốt lắm, ta đố ngươi một câu, trả lời được ta sẽ thả ngươi, nếu trả lời không được, sẽ cho ngươi đi theo ông nội."
Toàn thân tôi run lên, cảm thấy xấu hổ vạn phần, giờ phút này mà nhát gan lại vô năng, hung thủ giết ông gần trong gang tấc, nhưng ngay cả nhìn tôi cũng không dám. Thậm chí còn bị hắn vờn như mèo vờn chuột.
Nhưng dục vọng cầu sinh vẫn thúc đẩy tôi gật đầu với hắn.
"Câu đố này rất đơn giản, chỉ cần ngươi có thể nhìn ra, ông nội ngươi vì sao mà chết, ta sẽ tha ngươi một mạng." Bóng đen nói.