Sau khi rời khỏi thôn, xe việt dã đưa chúng tôi chạy băng băng trên đường núi, Tống Thế Siêu nói: "Tiểu thúc thúc, đến Kiến Dương còn xa, hay là thúc ngủ một lát đi." Tôi nói: "Vất vả cho anh rồi." "Ha ha, cũng là người một nhà, khách khí cái gì." Tống Thế Siêu cười. Tôi ngả ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết qua bao lâu đột nhiên xe dừng lại. Tôi thoáng bừng tỉnh, cho rằng đã tới ga tàu hỏa, lại phát hiện xe đang đỗ giữa nơi hoang vắng, bên trái là vực sâu,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.