Sau khi đưa Kim Hâm xuống dưới, tôi và Băng Tâm ngồi kẹp hắn ở ghế sau, lúc nãy ngã đã làm cơm vương vãi, nên Tiểu Đào mua cho hắn một hộp khác. Kim Hâm bê hộp cơm nhưng chẳng còn tâm trạng ăn, hắn nói: "Tôi cũng biết các người sẽ không chịu để yên, dù sao thì tôi cũng sẽ chết, chỉ khác nhau là nếu tự sát thì các người không phá được án. Ngay từ đầu đáng lẽ không nên tin mấy người." Tôi nói: "Anh lầm rồi, anh có tự sát hay không chẳng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.