Mục lục
Âm Phủ Thần Thám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh tượng 'người chết bật dậy' này vô tình làm mọi người tại hiện trường sợ hãi.

Hoàng tiểu Đào trợn tròn mắt nhìn tôi: "Tống Dương, sao anh làm được như vậy?"

"Trong sinh có tử, trong tử có sinh, dù là thi thể đã tử vong, nhưng vẫn có thể dùng thủ đoạn đặc biệt, kích thích một bộ phận cơ bắp hoạt động lại trong tích tắc." Tôi giải thích.

"Điều này thật quá bí ẩn."

"Chẳng có gì bí ẩn cả, thời điểm tử vong trong phổi người chết sẽ ít nhiều có không khí đi vào, trừ khi chết đuối hoặc bị ngạt thở mà chết. Vừa rồi các cô nhìn thấy thi biến, thực chất ra là không khí tồn đọng trong phổi bị đẩy ra mà thôi."

Tôi dùng nhíp gắp mảnh băng huyết ở dưới đất lên, đưa lại trước mặt quan sát thật kỹ, trên mảnh băng có dính máu và một ít thịt vụn.

"Sao trong phổi người chết lại có băng huyết?" Hoàng Tiểu Đào hỏi câu mà tất cả cảnh sát có mặt đều thắc mắc.

"Bởi vì sau khi chết, nạn nhân bị đông lạnh một thời gian, nhưng bên ngoài không hề có nước đọng, chắc là dùng băng khô, hoặc phủ một lớp chống đông bên ngoài, cho nên thời gian phân hủy của thi thể bị làm chậm lại, tạo cảm giác chỉ mới chết khoảng mười tiếng trước. Nhưng bên trong cơ thể không làm giả được, vừa rồi thông qua thính cốt biện âm, tôi phát hiện nội tạng thi thể đã xuất hiện tình trạng phân hủy không đồng nhất, chính xác là đặc thù của tử vong bốn mươi tám giờ. Mà bởi thi thể bị bảo quản đông lạnh, nên khí tụ trong phổi mới ngưng kết thành bang huyết." Tôi nói một hơi, khẽ mỉm cười.

Hoàng tiểu Đào nghe xong thì ngẩn người, chụp vào vai tôi: "Tống Dương, anh thật lợi hại, tôi thấy nghi lắm, có phải anh tự học thành tài thật không đấy?"

Tôi phủi tay: "Đừng nói nhảm, chúng ta khám nghiệm thi thể tiếp."

Tôi nhờ một cảnh sát khiêng cái bàn tới, lật ngược bốn chân lên trần nhà. Sau đó, tôi mang dây thừng quấn vài vòng vào bốn chân bàn, tạo thành một cái giường dây đơn giản. Tiếp đó, đặt bếp điện xuống dưới, đặt tấm sắt lên, cắm điện.

Hoàng Tiểu Đào cầm chậu cây xương rồng lên, nói: "Cuộc sống sinh viên của các anh cũng thật muôn màu muôn vẻ, đồ chơi gì cũng có. Phải rồi, chậu xương rồng này dùng để làm gì?"

"Đợi lát nữa cô sẽ biết, giờ giúp tôi cởi quần áo thi thể ra đi." Tôi nói.

Hai viên cảnh sát tới cởi quần thi thể, mang thi thể tới giường dây. Trông thấy thi thể trần truồng, Hoàng tiểu Đào cau mày quay mặt đi, hai má ửng hồng. Tôi thầm nghĩ, khả năng Tiểu Đào chưa từng yêu ai, nên nhìn cảnh này mới thấy xấu hổ.

Tôi mở chai giấm, ép gừng chảy nước nhỏ vào trong chai, chờ tới khi tấm sắt đủ nóng, đổ toàn bộ chai giấm lên. Xèo một tiếng, cả phòng tràn ngập mùi giấm chưng, chua tới sặc lên mũi, nhiều cảnh sát không chịu được đưa tay lên che.

Tôi tiếp tục đổ giấm, mắt không rời thi thể người chết.

Khói giấm bao quanh, trên thi thể bắt đầu xuất hiện những dấu màu đỏ tím, tôi lập tức tắt bếp. Chờ khói tan hết, mọi người trong phòng đồng thanh ồ lên một tiếng.

Trên thi thể xuất hiện rất nhiều dấu tay, hơn nữa còn giống hết dấu tay mà tôi dùng ô đỏ nghiệm ra trên xác treo cổ.

"Trời, là dấu tay nữ nhân, chẳng lẽ đúng là ma nữ giết người?" Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc.

Tôi thầm mỉm cười, dấu tay này so với tay đàn ông trưởng thành thì nhỏ hơn, ngón tay rất thon mảnh. Nhưng cũng không thể khẳng định đây là dấu tay phụ nữ, càng không thể nói là ma nữ gây án. Không biết làm cách nào mà Hoàng tiểu Đào leo lên được cái chức nhất cấp cảnh ty này?

"Trơ ra làm gì như khúc gỗ thế? Mau chụp ảnh lại." Tôi giục.

"Đúng đúng, Tiểu Vương mau mang máy ảnh tới đây."

Một cảnh sát được tiểu Đào hạ lệnh, lập tức xông tới chụp tanh tách lia lịa.

Một chiêu này của tôi gọi là 'giấm trắng hấp xác', chính là một trong những tuyệt kỹ của quan đề hình Tống Từ.

Bàn tay người chạm vào sẽ lưu lại một vi lượng mồ hôi nhỏ, mà mồ hôi có tính kiềm, dùng hỗn hợp giấm trắng kết hợp sẽ làm xuất hiện dấu tay. Nhưng những dấu tay này không duy trì được quá lâu, chỉ vài phút sau dần dần biến mất.

Hoàng tiểu Đào hỏi: "Tống Dương, tôi xem trong phim, ma quỷ chẳng phải là vô hình thực thể ư? Sao có thể lưu lại dấu tay được?"

"Ai bảo cô là ma quỷ? Đây rõ ràng là hung thủ lưu lại, tôi dám khẳng định hung thủ là một cá nhân. Cô có để ý trên bắp chân của người đã khuất có một dấu tay rõ ràng, ôm trọn, biết điều này nghĩa là sao không?"

Hoàng tiểu Đào khua tay suy đoán: "Hung thủ đã từng dùng đôi tay tóm lấy bắp chân người chết..." nàng đột nhiên che miệng: "Hung thủ là kẻ biến thái."

Nghe nàng nói tôi dở khóc dở cười, sự việc đơn giản như vậy cũng không nhìn ra: "Hung thủ đã từng nắm bắp chân người chết mà kéo hắn tới đây."

"Thì ra là như vậy, rất có lý." Tiểu Đào gật gật đầu: "Không đúng, theo lời anh nói, thời gian tử vong là bốn mươi tám giờ trước, nhưng hai nhân chứng lại nói, tối qua Đặng Siêu còn cùng họ ở đây, chẳng lẽ lúc ấy hắn đã là người chết?"

"Mắt thấy chưa chắc đã là thật. Nhân chứng và vật chứng mâu thuẫn lẫn nhau, tôi thì nghiêng về vật chứng hơn, có cảm giác, người chết không phải là Đặng Siêu, thi thể là từ nơi khác chuyển đến." Tôi đáp.

"Tại sao hung thủ lại phải làm vậy?" Hoàng Tiểu Đào mơ hồ hỏi.

"Tới giờ chưa rõ lắm, nhưng sẽ có ngày, chân tướng vụ án được đưa ra ánh sáng." Tôi trả lời.

Đúng lúc này, Vương Đại Lý chạy vào, nói: "Dương tử, những thứ ngươi cần ta mang tới rồi đây."

Hắn đột nhiên ngậm miệng, con mắt nhìn chằm chằm thi thể, thi thể trần truồng gác trên miếng sắt, cảnh này chắc chắn làm hắn sợ tè ra quần.

"Mẹ ôi, mỗi lần ta rời đi, các ngươi lại chơi mạnh hơn, đây là đang làm gì? Xông hơi massage cho thi thể sao?"

"Không có, chúng ta đang bàn nhau xem nên chưng hay nên rán." Tôi nhún vai.

Vương Đại Lý hẳn là liên tưởng tới đồ ăn, dúi đống đồ cho tôi, tay bụm miệng lao ra ngoài.

Hoàng tiểu Đào bên cạnh cũng tái mét: "Lúc nghiệm thi, anh có thể đừng nói gì liên quan tới đồ ăn hay không, thật kinh tởm, anh rốt cuộc có phải sinh viên không? Tâm lý sao lại vững như vậy?"

"Xin lỗi, xưa nay tôi là người hay nói thẳng." Tôi cười nói.

Nam châm mà Vương Đại Lý mang về là tháo ra từ cái loa, tôi bọc nam châm trong tờ giấy trắng, hơ hơ trên cổ thi thể mấy lượt.

Làm xong, tôi cẩn thận lật ngược nam châm, gỡ tờ giấy ra, đưa cho tiểu Đào xem thành quả. Mặc dù những mạt sắt này rất nhỏ, chỉ hắt hơi sẽ bay hết, nhưng trên giấy trắng lại rất nổi bật, người bình thường cũng có thể thấy rõ.

"Những thứ này là..." Hoàng Tiểu Đào xích lại gần quan sát.

"Là mạt sắt." Tôi giải thích.

Hoàng Tiểu Đào nhìn tôi, sau đó lại nhìn tờ giấy: "Những thứ này so với trứng côn trùng còn nhỏ hơn, sao anh nhìn ra được?"

"Thường ngày tôi thường hay ăn cà rốt, cho nên mắt rất sáng." Tôi cười.

"Vậy thì mạt sắt này từ đâu ra? Trên dây đàn ư?" Tiểu Đào hỏi.

Tôi gói kỹ tờ giấy trắng lại, tránh bị mất đi vật chứng quan trọng, sau đó lấy một sợi dây đàn cho Tiểu Đào nhìn; sợi dây đàn nhỏ như sợi tóc, nhưng nhìn kỹ nó lại nó giống sợi chỉ. Trên thực tế dây đàn là do vài dây thép mảnh nhỏ xoắn vào mà thành, vì vậy dù có hư hại cũng không thể làm rơi ra mạt sắt được. Có thể rơi ra những mạt sắt này, hẳn là cưa hoặc lưỡi cưa. Lưỡi cưa rèn từ sắt, hơn nữa trong quá trình cưa rất dễ bị mài mòn." Tôi giải thích.

"Cưa? Anh nói là nạn nhân bị cưa đứt đầu?" Tiểu Đào trợn mắt thật lớn.

"Không thể nóng nảy kết luận vội vàng được. Phải rồi, cô có khăn tay không?" Tôi hỏi.

"Chờ chút." Tiểu Đào bảo một cảnh sát đi mượn cái khăn tay về.

Tôi bẻ một nhánh xương rồng, bọc bên trong khăn tay, dùng sức vắt ra nước, sau đó thấm nước lên cổ thi thể, dùng tay vỗ nhè nhẹ.

Dần dần, vết cắt trên cổ chuyển thành màu tím, hơn nữa còn có thể thấy rõ, trên da thịt có vết ma sát do lưỡi cưa để lại sau nhiều lần cưa vào xương.

"Thấy rõ chưa?" Tôi nói: "Da thịt trên cổ là bị dao sắc cắt, nhưng xương cổ lại là bị lưỡi cưa cưa đứt."

Hoàng Tiểu Đào há hốc mồm kinh ngạc: "Sao anh lại làm được như thế?"

"Rất đơn giản, cây xương rồng là loài thực vật nhạy cảm với kim loại, cho nên tôi dùng nước của nó lau chùi vết thương, liền có thể thấy rõ vết tích do hung khí để lại." Tôi đáp.

"Tống Dương, tôi biết anh chưa đầy một giờ, anh lại giống như ảo thuật gia, hết lần này lần khác dùng những phương pháp nghiệm thi kỳ lạ như vậy. Hơn nữa những phương pháp này từ ngày tôi làm cảnh sát chưa từng nghe qua. Không được, anh mau khai báo thành khẩn, anh rốt cuộc là ai?"

Tiểu Đào nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, nhìn bộ dạng của nàng, chắc chắn là muốn một câu trả lời rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK