Tôi bảo hai người, từ giờ không cần cả ba phải đi chung, rất có thể Đặng Siêu đang âm thầm theo dõi.
Tôi để Hoàng Tiểu Đào lái xe ra khỏi trường trước, sau đó tìm chỗ cất xe. Tôi thì đi tới thư viện, ở đây giờ này khá đông người, tương đối an toàn. Tới khi trời tối hẳn, cơm tối cũng chẳng kịp ăn, tôi vội vã tới giảng đường bỏ hoang.
Xung quanh tòa giảng đường cây cối mọc um tùm, trời tối xuống liền tỏa ra một sự âm u lạnh lẽo. Trên đường đi tôi có phần nao núng, chỉ sợ bất chợt Đặng Siêu nhảy ra từ bụi cây nào đó, một dao đâm chết tôi.
Không sợ tặc đến, chỉ sợ tặc nhớ. Giờ tôi mới thấm thía ý nghĩa của câu nói này.
Vừa đi vào khu giảng đường, đột nhiên có người túm tôi một cái, dọa tôi tới mứ tim suýt chút nữa đã ngừng đập. Đối phương nhỏ giọng: "Dương tử, là ta."
"Đại Lý, ngươi muốn dọa chết ta à?" Tôi vuốt ngực, thở phào một cái.
"Trên đường có ai theo dõi anh à?" Hoàng Tiểu Đào hỏi; thì ra cả hai đã tới đây từ sớm.
"Không có." Tôi trả lời. Dọc đường tới đây, tôi đều cẩn thận nghe ngóng động tĩnh sau lưng, cho nên khá chắc chắn.
Vương Đại Lý lôi đèn pin ra định bật lên, tôi vội ngăn lại: "Đừng bật đèn, sẽ lộ vị trí. Phải rồi, đồ ta bảo ngươi mua đã mua đủ chưa?"
"Đây, ngươi cần những thứ này làm gì?" Vương Đại Lý đưa cho tôi một cái túi.
"Đợi lát nữa ngươi sẽ biết." Tôi đáp.
Chúng tôi lần mò trong bóng đêm đi lên lầu của giảng đường. Hai người kia chẳng nhìn thấy gì, cứ một mực nắm chặt gấu áo của tôi, còn tôi thì sử dụng động u chi đồng, miễn cưỡng nhìn đưỡ trong bóng tối.
Chuyện này cũng chẳng phải thần thánh gì. Tôi có đọc trong sách giải phẫu cơ thể người, trên võng mạc có các tế bào hìn nón và hình que phân bố. Tế bào hình nón tập trung ở giữa con ngươi, giúp chúng ta nhìn thấy mọi thứ vào ban ngày. Tế bào hình que phân bố xung quanh đồng tử, có thể giúp nhìn mọi vật vào ban đêm. Nhưng tế bào hình que rất nhạy cảm, nên những người ở trong bóng tối lâu mà bất chợt bị ánh sáng mạnh chiếu vào sẽ có cảm giác rất khó chịu.
Tôi uống Minh đồng tán trong 50 ngày, lại được huấn luyện đặc biệt về thị giác, tế bào hình que nhiều gấp mười lần người thường, đồng thời có thể tùy ý co giãn đồng tử, bởi vậy trong bóng tối chỉ cần có một chút ánh sáng nhỏ nhoi là có thể nhìn rõ được mọi thứ.
Lúc lên tới cầu thang, Vương Đại Lý hỏi tôi: "Tống Dương, sao ngươi có thể nhìn ban đêm tốt như vậy?"
"Tập luyện mà thành." Tôi nói.
"Cái gì? Việc này cũng có thể tập luyện được ư. Tập luyện thế nào vậy?" Đại Lý giật mình.
"Ăn nhiều cà rốt." Tôi trêu hắn.
Đi tới lầu ba, tôi bảo hai người canh chừng ở đầu cầu thang, đừng gây ra tiếng động. Tòa giảng đường này chỉ có một cầu thang duy nhất, cho nên nếu Đặng Siêu tới giết tôi, chỉ có thể đi lên cầu thang này.
"Tôi đi trước đây." Tôi nói.
"Anh cẩn thận nhé." Hoàng Tiểu Đào dặn dò.
"Yên tâm đi."
Tôi tới phòng học nhạc, ngoài cửa có dây cảnh giới của cảnh sát, tôi cúi người chui vào. Thi thể đã bị mang đi, trên sàn còn sót lại một vết máu mờ mờ. Ánh trăng le lói chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, gió nhẹ lay rèm cửa tạo cho người ta một cảm giác ớn lạnh.
Tôi lấy trong túi ra một ít bột tiểu mạch, rải một lớp mỏng dưới chân đàn, và trên cửa sổ. Ngộ nhỡ thật sự có ma nữ áo trắng xuất hiện, với sự chuẩn bị của tôi, bột tiểu mạch tính ôn hòa, có thể phát hiện ra âm hồn mà không chọc giận tới đối phương.
Ông nội đã dạy tôi mấy bài đơn giản để ứng phó với quỷ hồn. Trên thực tế thời cổ đại, đuổi ma trừ quỷ không chỉ là việc riêng của hòa thượng hay đạo sĩ, mà mỗi nghề đều có chút ít phương thức tương tự. Ví như thợ mộc biết dùng phương pháp trấn yểm. Thợ đá vào núi khai thác cũng biết đốt giáp ngựa. Đồ tể sát sinh cũng đọc một chút kinh văn siêu độ. Ngỗ Tác cả ngày làm việ với thi thể tất nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ là tới thời hiện đại, những nghề truyền thống này dần dần bị nghề mới thay thế, cho nên những bí thuật đó mới thất truyền.
Thật ra mà nói, ban ngày nghe Vương Đại Lý nói tới truyền thuyết kinh khủng trong trường này, lòng tôi cũng thấy rờn rợn. Ma nữ là một nhân tố không xác định cực lớn đêm nay.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện vấn đề ở chỗ, ngoài cửa sổ là bốn lối rẽ, cộng thêm xung quanh trồng nhiều cây hòe già, âm khí đổ dồn về đây, khó tránh sẽ có ma quỷ lộng hành.
Tối nay ánh trăng rất sáng, từ bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong phòng rất rõ, nhưng từ bên trong nhìn ra sẽ bị tán lá che khuất. Cho nên nếu Đặng Siêu tới, hắn sẽ nhìn thấy tôi trước.
Bởi vậy tôi không thể ngơ ngẩn đứng một chỗ, liền lấy ra một cái bàn chải, giả bộ điều tra hiện trường, mắt luôn luôn để ý phía ngoài cửa sổ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút nặng nề, có cảm giác sắp không chịu nổi nữa.
Đúng lúc này, trong phòng học yên tĩnh bỗng phát ra âm thanh xào xạc, tôi không khỏi cảm thấy tóc gáy dựng đứng, phát hiện một người mặc đồ ngủ màu trắng, tóc dài lõa xõa đang đứng đằng sau.
Cả người của nó trong suốt, nửa dưới gần như không nhìn thấy, chẳng trách người ta nói ma không có chân.
Thực tế nó hoàn toàn có chân, bởi lớp bột tiểu mạch tôi rải ban nãy hiện lên dấu chân rõ mồn một. Tôi đứng chết trân tại chỗ, tim đập loạn không ngừng, cảnh tượng này lần đầu tiên tôi gặp phải.
Ma nữ không để ý đến tôi, xoay người dùng ngón tay sắc nhọn khẽ vuốt vuốt lên mép đàn dương cầm. Da thịt của nó trắng bệch như tờ giấy, không hề có chút sắc hồng, phía trên có một vết rách nám đen, giống như cả người đều được chắp vá từ những phần thi thể mà thành.
Tôi thử gọi một tiếng: "Hạ Mạt?"
Bởi vì quá run sợ, giọng nói của tôi rất nhỏ, còn lập bập.
Ma nữ từ từ quay đầu, dùng cặp mắt không hề có đồng tử nhìn tôi chằm chằm. Tôi thấy trên gương mặt tái nhợt của nó có từng dòng máu tươi chảy xuống.
Tôi châp tay hành lễ, cung kính nói: "Hạ Mạt học tỷ, thật xin lỗi. Hiện giờ đệ muốn mượn địa bàn của tỷ để bắt tội phạm, đây là một chút tâm ý của học đệ, mong tỷ nhận cho." Nói xong, tôi lôi trong túi ra một xấp giấy vàng, bật lửa lên chuẩn bị hóa.
Nhưng không hiểu sao giấy vàng đốt thế nào cũng không cháy, vừa mới bắt lửa đã bị gió lạnh thổi tắt. Tôi nghe nói, giấy vàng hóa không cháy có nghĩa là quỷ không chịu nhận hối lộ của mình. Nhất thời tôi sợ đến toát mồ hôi hột.
Cuối cùng, tôi đành từ bỏ, ngẩng đầu lên thì phát hiện ma nữ đã biến mất. Đúng lúc này giọng Đại Lý từ ngoài hành lang vọng lại: "Có ma, có ma."
Tôi thầm than một tiếng tệ hại.
Ma hay người đều có địa bàn riêng, bị xâm phạm chắc chắn sẽ không vui, tôi chẳng lo gì khác, chỉ lo nửa đường ma nữ hiện ra đuổi tôi đi thôi.
Tôi lập tức lao ra ngoài, Hoàng Tiểu Đào giơ súng lên nhắm vào tôi, mà Vương Đại Lý bị dọa sợ quá đang ngồi bệt dưới đất, tôi vội giơ tay lên: "Đừng bắn, là tôi đây."
Sau khi nhìn rõ, Tiểu Đào liền bỏ súng xuống.
"Ai da, ngươi đến rồi, vừa rồi ta sợ muốn chết, có một ma nữ mặc đồ trắng phấp phới bay qua đây." Giọng của Vương Đại Lý đã lạc đi như muốn khóc.
"Tôi cũng nhìn thấy. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi còn không tin." Hoàng Tiểu Đào nói: "Ma nữ kia giống như gió thổi, phiêu diêu bay qua chúng tôi."
"Rút lui đi." Tôi nói.
"Rút lui?" Hai người trợn mắt.
"Là tôi nói hai người rút lui, tới mai phục ở một cửa phòng học, tôi tiếp tục ở lại đây, nếu có chuyện sẽ gọi điện, một tiếng chuông là được." Tôi giao phó.
Hai người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng Tiểu Đào nói: "Hay là cả ba chúng ta tới phòng học nhạc đi."
"Không được, rất có khả năng Đặng Siêu đàn theo dõi bên ngoài cửa sổ, hai người không thể lộ mặt. Mau đi xuống lầu một đi." Tôi nôn nóng nói.
Chờ cả hai đi xuống, tôi quay lại phòng học nhạc, nhìn ra phía cửa sổ. Ngoài cửa bóng cây chập chờn, ánh đèn hắt xuống mặt đường, trên đường vắng tamh không một bóng người.
Đúng lúc tôi xoay người, đột nhiên nhìn thấy một thân hình máu trắng toát, chẳng nói chẳng rằng đứng ở ngoài cửa, tóc dài lòa xòa che cả khuôn mặt.
Tôi bị dọa tới mồ hôi đầm đìa, nhưng chợt nhận ra nó đã biến mất.
Trong lúc bất chợt tôi ý thức được có chỗ là lạ. Bóng người vừa rồi rất thật, hơn nữa hình dáng không giống với ma nữ Mạt Hạ.
Suýt chút nữa tôi hét lên thành tiếng. Ma nữ mà Vương Đại Lý với Tiểu Đào nhìn thấy, và ma nữ tôi vừa nhìn thấy thực ra là Đặng Siêu đóng giả, hắn dùng cách này để lẻn vào trong giảng đường.
Tiểu tử này mưu mô quá.
Mà vào giờ phút này, cả lầu ba chỉ còn lại tôi và hắn!