Vương Nguyên Thạch giải tôi vào thị cục, dọc đường không có ai nghi ngờ. Tới buồng tạm giam, trông thấy Tiểu Đào ngồi trong, đang cúi đầu đọc sách, tôi gõ nhẹ vào song sắt, nàng nhìn thấy tôi ngẩn người một chút, rồi chợt ý thức được, định mở mồm nói chuyện thì tôi ra hiệu đừng lên tiếng. Nét mặt Tiểu Đào cũng không tệ lắm, tôi nói nhỏ: "Đừng gấp, bọn anh đang tìm cách rửa oan cho em!" Tiểu Đào cười: "Em không gấp, mấy ngày nay coi như nghỉ ngơi thư giãn, chỉ có cha
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.