Hoàng Tiểu Đào vừa gọi điện thoại xong, đi tới hỏi tôi: "Sao, có phát hiện thêm gì mới không?"
Tôi lắc đầu, quay ra chuẩn bị đi tới giảng đường kia xem một chút. Trước khi đi, chợt tôi nhìn hồ nước nhân tạo, ngẩn người một lát. Tiểu Đào hỏi tôi có chuyện gì? Tôi nói: "Phải rồi, cô có thể tìm người tới trục vớt cái hồ này không?"
"Sao thế, dưới hồ có gì à?" Tiểu Đào nhíu mày.
"Là tôi suy đoán, lúc hung thủ treo người chết lên cây, hẳn là nạn nhân đang hôn mê, bởi vậy không có ngoại thương bên ngoài, chắc là bị cho uống thuốc gì đó. Nhưng nạn nhân là nam giới trưởng thành, trọng lượng cơ thể ít nhất cũng phải 60kg, treo một người sống sờ sờ như vậy lên cây, còn phải cố gắng không để lại dấu vết, đây là một chuyện rất khó. Hơn nữa, nếu muốn ngụy tạo tự sát, sao không ngụy tạo là ngã xuống hồ, như vậy chẳng phải dễ dàng hơn sao? Hung thủ không thể không nghĩ tới điểm này, hắn bỏ dễ làm khó ắt phải có nguyên nhân, bởi vậy tôi suy đoán hung thủ ném thứ gì đó dưới hồ này, hắn không muốn cảnh sát vớt thi thể sẽ vô tình vớt được thứ đó lên."
"Đúng vậy, sao tôi không nghĩ ra nhỉ. Tống Dương, anh thật thông minh, anh đang học ngành gì?" Tiểu Đào kinh ngạc vui mừng hỏi.
"Chúng tôi học điện tử viễn thông." Vương Đại Lý nhanh miệng chen vào một câu, sau đó vỗ vai tôi: "Có điều, Dương tử nhà chúng tôi ngày thường hay tò mò, sách đồ án hay sách nghiệm thi đều đọc qua."
Tôi ngán ngẩm lườm hắn một cái, cái gì gọi là Dương tử nhà chúng tôi, theo bản năng dịch xa hắn một chút.
"A, anh không làm cảnh sát thật lãng phí tài năng, để tôi lập tức liên lạc về trụ sở chính, nhờ đội kỹ thuật tới đây mò vớt một lát."
Hoàng Tiểu Đào để mấy cảnh sát ở lại bảo vệ hiện trường, số còn lại cùng cô ấy đi tới giảng đường bỏ hoang, trên đường đi gọi điện cho trụ sở. Cô ta không mặc cảnh phục, chẳng có quân hàm, vì vậy tôi hỏi: "Phải rồi, xem ra cô có quyền lực không nhỏ, rốt cuộc là đã làm tới chức gì?"
Hoàng Tiểu Đào giơ thẻ cảnh sát cho tôi xem, trên đó viết "Nhất cấp cảnh ty". Tôi thuận mắt liếc xem ID của nàng, mới 24 tuổi, xem ra mới vào ngành chưa bao lâu. Tôi đoán nhà nàng có người, hoặc chính nàng từng lập được đại công nên mới lên chức nhanh như vậy.
Tiểu Đào tỷ tỷ, tỷ thật là tuổi trẻ tài cao, nhất cấp cảnh ty, chức này có phải rất cao hay không?" Vương Đại Lý chớp thời cơ nịnh hót.
"Cũng không coi là cao lắm." Tiểu Đào cười cười.
Đại Lý quay sang hỏi tôi, cảnh ty rốt cuộc có bao nhiêu cấp? Tôi phổ cập cho hắn một chút, cảnh sát Trung Quốc chia làm cảnh sát viên, cảnh ty, cảnh đốc, cảnh giam. Nhất cấp cảnh ty tuy không phải chức lớn, nhưng đối với một người vừa tốt nghiệp trường cảnh sát ra mà nói, tốc độ thăng hàm này có thể ngang với tên lửa.
Chỉ lát sau, chúng tôi đã tới tòa giảng đường bỏ hoang, bốn phía giảng đường trồng rất nhiều cây hòe, bóng cây bao phủ toàn bộ khuôn viên, tạo cho người ta một cảm giác âm u lạnh lẽo, trên cổng quấn xích sắt như là thiết tướng quân giữ cửa.
Hoàng Tiểu Đào bảo một cảnh sát đi tìm bảo vệ tới mở cửa, tôi khoát tay một cái, nói: "Khỏi cần mất thời gian, đưa tôi mượn hai cây cài tóc."
"Chẳng lẽ anh còn biết cách phá khóa?" Tiểu Đào rút hai cây cài tóc trên đầu đưa cho tôi.
Tôi tháo cài tóc ra, cắm hai cây vào trong lỗ khóa, vặn vặn mấy cái, tách một tiếng ổ khóa liền bật mở. Vương Đại Lý kinh ngạc hô lên: "Ôi mẹ ơi, Tống Dương, ngươi thật là thâm tàng bất lộ, học chung với ngươi bốn năm trời, càng ngày ngươi càng làm ta bất ngờ."
"Mở khóa rất đơn giản, có thời gian rảnh ta sẽ dạy ngươi." Mở khóa đúng là rất đơn giản, dù khóa hiện đại kết cấu có thay đổi bao nhiêu thì bản chất vẫn như vậy, dĩ nhiên đây cũng là ông nội dạy tôi, hồi đó có lần tôi bị ốm, nằm giường mấy ngày, ông dạy cho tôi giết thời gian.
"Này, này." Tiểu Đào la lên: "Loại kỹ thuật này không thể dạy bừa bãi. Muốn làm thợ khóa cũng phải đăng ký hồ sơ ở đồn công an đấy."
"Yên tâm đi, tôi không dùng nó vào việc xấu đâu." Nói xong, tôi đưa hai cây kẹp tóc trả lại cho nàng.
Hoàng Tiểu Đào xua tay: "Thôi, anh cứ giữ luôn đi. Tôi có bệnh thích sạch sẽ, không dùng đồ đã dơ."
"Chà, vậy lát nữa tôi đền tiền cho cô." Tôi đáp.
Hoàng Tiểu Đào cười phù một tiếng: "Chắc chắn anh chưa có người yêu đúng không? Nhìn khuôn mặt cũng dễ thương đáng yêu, vậy mà một câu lấy lòng con gái cũng không biết, sao không nói là 'sẽ mua hai cái đẹp nhất trả cho tôi chứ'?"
Những lời này đánh trúng tim đen của tôi, quả thật tôi không có kinh nghiệm trong chuyện này, nhất thời hai má đỏ bừng xấu hổ.
Có điều, tự nhiên Tiểu Đào lại nói đùa với tôi, lúc đầu gặp nàng, tôi nghĩ nàng là một cô gái kiêu kỳ lạnh lùng, tới giờ ấn tượng đó đã phai đi rất nhiều.
Vương Đại Lý nhân cơ hội khua môi múa mép: "Tiểu Đào tỷ tỷ, tôi có biết một tiệm bán đồ trang sức rất đẹp, chờ điều tra vụ án xong, tôi dẫn cô đi mua hai cây cài tóc mới."
Ai ngờ Tiểu Đào lạnh lùng buông một câu: "Cám ơn, không cần."
Vương Đại Lý tiu nghỉu, nhỏ giọng hỏi tôi: "Dương tử, sao nàng nói chuyện với ngươi, mà lại không nói với ta, chẳng gì, nhan sắc ta tuy không bằng Ngô Ngạn Tổ, nhưng cũng sánh ngang với Bành Vu Yến, chẳng lẽ nàng không thích một mỹ nam như ta?"
Tôi nhìn kiểu đầu xoăn xoăn như Trần Dịch Tấn của hắn, nói: "Chắc là do mới biết ngươi, sau này quen rồi sẽ khác."
"Thật sao?" Vườn Đại Lý nửa tin nửa ngờ xoa xoa đầu.
Nhóm chúng tôi đi tới phòng dạy nhạc tầng ba, bên ngoài hành lang chẳng hiểu sao cũng có cảm giác âm u, thật giống cảnh trong phim kinh dị. Tôi nghĩ nơi này, một mặt là ánh sáng không chiếu tới, mặt khác do bỏ hoang quá lâu, thiếu vắng hơi người cho nên mới gây ra cảm giác như vậy.
Tôi hỏi Vương Đại Lý: "Truyền thuyết nữ quỷ đàn dương cầm này, sao ta chưa nghe thấy bao giờ nhỉ?"
"Ta cũng đâu có nghe bao giờ, loại chuyện thế này, cũng chỉ có các nữ sinh thích truyền bá, mà bình thường nữ sinh nào lại chịu nói chuyện với chúng ta? Vả lại, ta cũng chẳng tin mấy loại chuyện ma học đường này." Vương Đại Lý nói.
"Vậy ngươi trốn sau lưng ta làm gì?" Tôi hỏi.
"Đâu có, ta vừa mới buộc lại dây giày, nên chậm hơn ngươi một bước thôi." Vương Đại Lý chống chế.
Chúng tôi thấy một bảng hiệu phía trên căn phòng: 314 - phòng học nhạc. Mấy cảnh sát đi trước, phá cửa tiến vào, lập tức kêu lên kinh hoàng. Chúng tôi vội chạy vào theo, phát hiện trong phòng có một thi thể không đầu, máu chảy đầy đất, đã đông đặc.
Vương Đại Lý hít một hơi khí lạnh, nhảy tót về phía sau tôi.
"Không được xáo trộn hiện trường. Ngươi, đi ra ngoài phong tỏa giảng đường. Ngươi, chụp ảnh hiện trường." Hoàng Tiểu Đào nhanh chóng phân công.
Mấy cảnh sát lập tức bắt tay vào việc, tiểu Đào đưa cho tôi đôi găng tay cao su, hỏi: "Có làm được không?"
"Bác sĩ pháp y làm gì, tôi đều làm được như thế, có những chuyện bác sĩ pháp y không làm được, tôi lại vẫn làm được." Tôi nhìn thi thể nói.
"Được, coi như ta tạm tin ngươi." Hoàng Tiểu Đào gật đầu.
Chúng tôi đeo găng tay vào, Vương Đại Lý lúng túng nép sau lưng tôi, hai tay hắn ôm chắt tay tôi, tôi có thể cảm giác thấy hắn run lẩy bẩy.
"Đại Lý, ngươi có thể ra ngoài chờ ta." Tôi nói.
"Được, ta là người nghĩa khí, sẽ ở bên ngoài bảo vệ ngươi." Vương Đại Lý nói xong liền chạy ra ngoài.
"Bạn học của anh thật hài hước." Hoàng Tiểu Đào cười một tiếng.
Tôi ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể. Người chết từ quần áo bên ngoài đánh giá ước chừng là một sinh viên tầm hai mươi tuổi, hắn ngã hướng về phía cửa, đầu bị cắt ở đốt xương cổ thứ tư, nhưng không thể vì thế mà nhận định đây là nguyên nhân dẫn tới cái chết.
Hoàng Tiểu Đào lắc lắc cánh tay thi thể một chút, nói: "Thời gian tử vong khoảng trên dưới mười tiếng."
Tôi hơi ngạc nhiên: "Cô cũng biết nghiệm thi ư?"
"Gặp nhiều ắt có kinh nghiệm, anh xem thi ban trên xác chết đã bắt đầu hợp lại, ngón tay đã có dấu hiệu co cứng, đây chẳng phải đặc điểm sau khi chết mười tiếng sao?"
Xem ra Tiểu Đào đã từng đọc qua sách pháp y, nhất cấp cảnh ty không phải là dùng quan hệ mà đạt được, khiến tôi nhìn nàng bằng con mắt khác.
Tôi dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vào sau tai thi thể, thính cốt biện âm nghe ngóng một hồi, nói: "Nếu Tần pháp y ở đây, có lẽ cũng sẽ nói như vậy."
"Nói vậy là tôi đoán đúng?" Tiểu Đào đắc ý nói.
"Nhưng thật đáng tiếc, thời gian tử vong lại là khoảng trên dưới hai mươi tư tiếng trước, sai lệch không quá hai tiếng."
"Không thể nào, thi thể này rõ ràng mới chết." Tiểu Đào kinh ngạc.
"Mọi việc không thể nhìn bên ngoài, nếu không tin tôi có thể chứng minh cho cô thấy." Tôi tháo găng tay cao su của mình ra.