Tiểu Đào gọi hai cảnh sát vào giải Trương Thạc đi, nàng lẩm bẩm: "Gã đàn ông vừa đáng buồn vừa đáng hận." Tôi cười cười: "Trong này bí bách quá, anh muốn ra ngoài hóng gió một chút." "Được!" Tiểu Đào kéo dài âm điệu: "Đi thôi." Rồi dắt tôi ra khỏi cục, ngồi xuống ghế dài, nàng hỏi tôi cảm giác làm người mù ra sao, tôi nói: "Đặc biệt lắm, em sẽ nhận ra trước giờ mình không để ý đến những tin tức của thính giác, khứu giác và vị giác, thì ra thế giới có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.