Tôi đuổi kịp Hạ Manh Manh ở dưới lầu, nghe thấy tiếng bước chân, nàng quay lại nhìn. Khuyết điểm cứ nói chuyện với con gái là xấu hổ lại bộc lộ, tôi ấp úng: "Đêm muộn rồi, để tôi đưa cô lên xe." Nàng khẽ mỉm cười: "Cảm ơn." Đi chung với một cô gái xinh đẹp, thật là bối rối. Tôi giải thích một chút vì sao mà Đại Lý không tiễn nàng, vừa nghe thấy hai người đánh lộn, Manh Manh lo lắng: "Anh bảo Vương Đại Lý, đừng chấp nhặt với loại người như vậy, ban...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.