Ngoài ảnh của bốn người, còn có thêm mấy tấm ảnh của những người khác vứt dưới bàn, cảnh sát Tôn cho rằng họ sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Lúc này, đã một thời gian khá lâu mà hai cảnh sát được phái đi theo chủ nhà chưa thấy trở về, gọi điện cũng không nghe máy; cảnh sát Tôn liền ý thức được đã có chuyện xảy ra, lập tức dẫn một đội hình cảnh chạy tới.
Vừa tới bãi đậu xe đã phát hiện xác của hai người cảnh sát, vào trong nhà thì phát hiện tiếp xác của người chủ, trong phòng biến thành một mớ hỗn độn. Lần này hung thủ không dùng cách thức 'thần kỳ' để giết người. Hai cảnh sát hi sinh là bị cắt cổ từ phía sau, còn chủ nhà bị dao đâm.
Điều này cho thấy, Giang Bắc tàn đao đang hoảng, hắn nóng lòng giết người diệt khẩu, đầu mối mà ông tôi phát hiện là chính xác.
Nhưng khinh thường thì mất Kinh Châu, cảnh sát Tôn vẫn rất hối hận. Sau khi ông tôi chạy tới, liền gọi tất cả mọi người ra ngoài, còn ông đóng chặt cửa sổ, hơn một giờ sau mới để mọi người vào. Vừa đẩy cửa ra, khắp phòng đều là khói nghi ngút, còn tỏa ra một mùi thuốc đông y nồng nặc. Sàn nhà vốn không có dấu vết gì thì bây giờ xuất hiện rất nhiều dấu chân máu, trên tường còn có một bàn tay máu.
Có dấu chân, dấu tay tức là có rất nhiều thứ để điều tra: chiều cao, cân nặng của hung thủ, vân tay, thói quen, tay thuận của hung thủ, còn thêm loại giày mà hắn đi.
Tôn Lão Hổ phát động toàn bộ nhân lực, điều tra ròng rã một ngày một đêm, cuối cùng tìm thấy được hình ảnh của hung thủ qua video ở một trung tâm mua sắm. Mặc dù hắn đội mũ, không thấy rõ mặt, nhưng có đi cùng một phụ nữ, hai người khá thân thiết.
Cảnh sát theo hình ảnh, tìm thấy người phụ nữ này. Cô ta là một công nhân xưởng dệt, rất có thể là vợ hoặc bạn gái của hung thủ.
Thế nhưng khi Tôn Lão Hổ tìm tới nhà, thì cô gái đã bị sát hại, thủ pháp y hệt của Giang Bắc tàn đao. Vì để tránh bại lộ mà hung thủ không tiếc cả tính mạng người mình yêu.
Ông tôi hai lần ép hung thủ tới góc chết, nhưng cảnh sát vẫn chưa bắt được hắn, có thể nói đây là một trận tỷ thí vô hình, hai bên có thắng có thua.
Qua trận tỷ thí này, cảnh sát minh bạch một điều: Giang Bắc tàn đao không phải là thần thánh, hắn có nhược điểm, hoàn toàn có thể bị đánh bại.
Mọi người trong tổ chuyên án đều hưng phấn, như được tiếp thêm sức lực, hăng hái điều tra.
Thời gian đó, thành viên tổ chuyên án trong khi điều tra, lần lượt bị giết hại. Đã có năm cảnh sát hy sinh, cách thức bị sát hại đều là moi tim. Giờ phút quan trọng này thì ông tôi lại quyết định rút lui, lúc đó Tôn Lão Hổ hao binh tổn tướng, rất nóng giận, còn cãi nhau với ông tôi một trận kịch liệt.
Không còn ông nội tôi trợ giúp, vụ án đi vào bế tắc, sau đó bất đắc dĩ mà khép lại, trở thành một án đen.
Nói xong những chuyện này, dưới chân Tôn Lão Hổ đã đầy mẩu thuốc lá, tôi đột nhiên nghĩ tới một điều làm mình rợn tóc gáy.
Hình như mười năm trước, vào một buổi tối, Giang Bắc tàn đao có tới tìm ông tôi.
Lúc đó tôi mới bảy tuổi, chỉ nhớ thấy có người tới thăm, tôi rất ngạc nhiên, liền ghé qua cửa sổ hỏi ông, là ai tới. Ông nội thường ngày tính khí luôn hiền lành, nay lại quát một tiếng, bảo tôi cút về ngủ.
Người kia ở trong phòng ông tới hai tiếng đồng hồ mới rời đi, hai người nói gì tôi không biết.
Mười năm sau, tại sao Giang Bắc tàn đao lại tái xuất? Tại sao hắn phải giết ông nội? Hắn là hung thủ mười năm trước, hay chỉ là hậu nhân?
Vụ án này có rất nhiều bí ẩn, giống như bị màn sương mù dày đặc bao phủ, mắt tôi không thể nhìn rõ chân tướng.
Tôi hỏi Tôn Lão Hổ: "Trung niên mập bị giết tối qua, có phải là Trương Báo năm xưa không?"
Cảnh sát Tôn gật đầu: "Đúng, chính là hắn."
"Có vẻ con đã hiểu, Giang Bắc tàn đao lại một lần nữa ra đề khó cho ông con." Tôi nói.
"Hả, thật sao? Vậy ngươi cảm thấy trước khi chết, lão Tống có phát hiện thủ pháp giết người của Giang Bắc tàn đao hay không?"
Tôi lắc đầu: "Con không biết."
Tôn Lão Hổ thở dài một tiếng, đứng lên đưa tay nắm vai tôi: "Tiểu Dương, cái chết của ông ngươi, thúc không tránh khỏi có trách nhiệm. Nếu năm đó không phải thúc mời lão hạ sơn, lão cũng sẽ không đụng phải Giang Bắc tàn đao. Giờ lão không còn nữa, con phải cố gắng học cho giỏi, quên đi chuyện này. Còn vụ án Giang Bắc tàn đao, thúc hứa sẽ điều tra tới cùng, cho con một câu trả lời thỏa đáng."
"Cảnh sát Tôn, con có một điều muốn thỉnh cầu."
"Nói đi."
"Nếu như có một ngày Giang Bắc tàn đao lại tiếp tục gây án, xin thúc nhất định phải nói cho con biết, con muốn tự tay bắt hắn."
Tôn Lão Hổ do dự: "Nhưng mà..."
"Mười năm trước, ông con có thể ép hắn tới chỗ không còn đường lui, điều này chứng minh tuyệt học của Tống gia là khắc tinh với Giang Bắc tàn đao. Ông nội đã truyền sở học cả đời cho con, cho nên con phải đích thân bắt hắn lại."
"Tiểu tử, ngươi không tin cảnh sát chúng ta sao?" Tôn Lão Hổ hỏi.
Tôi im lặng không nói gì. Cảnh sát Tôn đột nhiên cười to: "Tiểu tử ngươi bản tính ương ngạnh giống hệt lão Tống, được lắm, chỉ cần Giang Bắc tàn đao tiếp tục gây án, ta sẽ báo cho ngươi."
Tôi cắn chặt môi, tự nhủ, Giang Bắc tàn đao lần tới gặp mặt, nhất định ta sẽ cho ngươi nếm mùi lễ hội (à nhầm, lợi hại.)