“Tôi cũng ngủ cùng thi thể cả đêm đây này!”
Khương Tiểu Linh cố gắng la hét nhằm đề cao cảm giác tồn tại của bản thân hơn một chút.
Trước ánh mắt hơi kinh dị của mọi người, Giang Thành cười nhạt: “Chỉ là ở cùng phòng cả đêm thôi mà! Nói thật nhé, xung quanh rất yên tĩnh, tôi còn ngủ rất thoải mái đây này.”
“Tôi cũng có cảm giác tương tự.” Hứa Mặc quay lại với nụ cười ôn hòa, “Đêm ở ngoại ô yên tĩnh hơn trong thành phố rất nhiều.”
“Mọi người có thể đi lên xem thử.”
Giang Thành mở lời.
Không phải ai cũng có thể nhìn thấy xác chết trong quá trình trưởng thành; ít nhiều gì, đây cũng là một chuyện đáng tiếc.
......
Lên lầu.
Mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa sổ lại có mưa phùn.
Giang Thành mở cửa sổ để không khí thông thoáng một chút.
Hắn xoay người, dời đống chăn đệm đến ghế sofa, sau đó giở ván giường lên.
Mọi người lập tức trông thấy thi thể đã được hắn lật qua mặt chính diện.
“Đây là một thi thể nam giới, có thời gian tử vong khoảng 2 ngày. Trên cổ nạn nhân có vết siết, phán đoán sơ bộ là chết vì ngạt thở.”
Giang Thành cẩn thận nói ra những gì mà hắn đã từng tìm tòi được.
“Nạn nhân trong độ tuổi từ 20 đến 25, răng bị vàng ố nghiêm trọng; ngón tay có một ít tàn thuốc, chứng tỏ đã từng hút thuốc trong một thời gian dài trước khi tử vong. Quần áo của người này trông rất phổ thông; cổ áo và tay áo đều có vết rượu thấm vào; quần áo nồng nặc mùi nước hoa kém chất lượng. Tôi đoán rằng, có lẽ anh ta đã làm việc ở những nơi như quán bar và hoặc night club khi còn sống.
Tối hôm qua, tôi đã lục soát từng túi quần và túi áo nhưng không tìm được bất cứ một loại giấy tờ chứng minh thân phận nào. Kẻ này cũng không có tiền mặt trong người; cổ tay có vết hằn của dây đồng hồ, nhưng chẳng thấy chiếc đồng hồ ấy đâu. Đây có thể là một vụ giết người cướp của, hoặc cũng có thể là do hung thủ cố ý dàn xếp như vậy.”
Tóm lại, đã tìm được 1 trong 3 thi thể.
Tìm ra chân tướng ẩn giấu chỉ là để nhận lấy phần thưởng bổ sung, thế nên mọi người cũng có thể bỏ qua hạng mục này.
“Để tôi về phòng mình rồi xốc ván giường lên!” Lý Mãnh quyết đoán xoay người rời đi.
“Nhớ kiểm tra tủ quần áo hoặc ghế sofa...” Giang Thành nhắc nhở.
“OK luôn!”
“Chúng ta cũng nên về phòng mình xem thử.”
Cùng liếc nhau xong, ai nấy đều lập tức rời khỏi căn phòng số 201.
Thi thể mà Giang Thành tìm ra này có thể được xem là một tin vui bất ngờ.
Tuy không ôm hy vọng gì, nhưng cả bọn vẫn trở về phòng riêng, sau đó lục tung căn phòng trọ của chính mình.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Giang Thành khi thì tạt ngang phòng khác xem thử, lúc thì quay lại phòng mình để quan sát thi thể kia.
Chân tướng thật sự sẽ là cái gì đây?
Nếu bản chất của nhiệm vụ này thật sự giống như những gì mà Hứa Mặc nói, Giang Thành quả thật rất mong ngóng phần thưởng bổ sung kia.
...
10:00 sáng.
Tất cả mọi người đã tìm kiếm xong.
“Không có gì cả! Phòng của tôi trống rỗng.” Nghiêm Minh nói.
“Bên tôi cũng vậy.” Lý Mãnh xòe hai tay ra.
“Trong phòng tôi cũng không có cái xác nào.” Hoàng Sơn bước ra khỏi phòng.
“Xem ra, ai cũng giống nhau cả.” Hứa Mặc cười lắc đầu; gã cũng chẳng có thu hoạch gì từ căn phòng của mình
Giang Thành cũng đã lục lọi qua căn phòng số 206 của Khương Tiểu Linh, bên trong cũng chẳng có thi thể nào cả.
Mọi người lại tập hợp bên trong căn phòng của Giang Thành.
Đang là mùa đông, hoạt động tìm kiếm vừa rồi kể như là quá trình khởi động làm nóng người vậy.
“Thật ra, trong cả căn homestay này, nơi dễ dàng giấu thi thể nhất chính là căn phòng kia.” Hứa Mặc mỉm cười, nói.
“Căn phòng nào?” Lý Mãnh nhìn gã.
“Phòng 101 à?” Nghiêm Minh cũng dõi mắt nhìn Hứa Mặc, “Anh vẫn còn nghi ngờ bà cụ kia ư?”
Hoàng Sơn góp lời: “Tôi vẫn cảm thấy phòng 103 và 104 cũng rất có thể là nơi để giấu xác. Dù sao đi nữa, hai căn phòng ấy bị dán giấy niêm phong mà, thế nên người bình thường sẽ không muốn dính dáng đến mấy nơi từng xảy ra án mạng đó. Các địa phương như thế luôn là nơi thích hợp nhất để ẩn giấu thi thể.”
“Cả nhà vệ sinh nữa! Đừng quên là còn có nhà vệ sinh!” Rốt cuộc, Khương Tiểu Linh đã tìm được cơ hội nói chuyện.
“Không bằng như thế này nhé, chúng ta đi thử sang phòng 103 và 104 trước?” Hứa Mặc nhìn mọi người.
Trong phòng 101 còn có một ông cụ bán sống bán chết đang nằm tại đó.
Lúc này, mọi người cũng chưa tìm ra biện pháp để tùy tiện xông vào lục soát. Vậy nên, phòng 103 và 104 chính là lựa chọn tốt nhất.
“Nhất trí thôi.”
Sau khi thống nhất được mục tiêu, tất cả mọi người bèn đi xuống cầu thang.
Mặc dù thời gian thực hiện nhiệm vụ là 3 ngày, nhưng nếu có thể hoàn thành sớm hơm, vậy mọi người càng yên tâm hơn.
Khi đi ngang qua cửa phòng 101, mọi người cố gắng thả nhẹ bước chân của mình hơn.
“Khụ khụ...”
Tiếng ho khàn khàn của ông cụ vẫn vọng ra liên tục.
Ai nấy đều cau mày; thật sự thì thanh âm này khiến người nghe cực kỳ khó chịu. Vào ngày thường, hiếm khi họ phải nghe đến giọng ho với cường độ thế này.
Giang Thành nhẹ giọng nói: “Ho rất nặng, không thể nào là viêm amidan hay viêm họng được; rất có thể là bị bệnh ở phổi hoặc khí quản. Hơn nữa, tiếng ho còn xen lẫn với tiếng thở hổn hển, hẳn là bị triệu chứng liên quan đến bệnh phổi mãn tính gây tắc nghẽn đường thở.”
“Cậu Giang còn có kiến thức về ngành này nữa à?” Người vừa hỏi là Hoàng Sơn.
Mấy người còn lại cũng khá ngạc nhiên.
Lúc trước, chuyện Giang Thành phân tích thi thể đã khiến cả đám ngạc nhiên một lần. Nhưng lúc ấy mọi người đều muốn tự về phòng mình mà kiểm tra xem có thi thể nào nằm trong đó hay không, thế nên không gặng hỏi quá nhiều.
“Cha tôi là pháp y, nên ông ấy đã từng dạy tôi một vài bài học vỡ lòng.” Giang Thành giải thích.
“Kỳ thật, lần đầu tiên gặp cậu Giang, tôi đã cảm thấy cậu rất quen mắt. Chẳng hay cậu có thể cho biết cha của cậu là ai hay không?” Nghiêm Minh nhìn hắn.
“Giang Đạo Tông.” Giang Thành thành thật trả lời.
“Lạ nhỉ...” Nghiêm Minh tỏ vẻ nghi hoặc, “Xin lỗi, tôi cũng chưa từng nghe qua tên của cha cậu. Có lẽ là do tôi nhớ nhầm rồi.”
Nghiêm Minh nhớ mang máng rằng, bản thân gã hẳn là đã gặp một gương mặt trông na ná với gương mặt của Giang Thành trước đây rồi.
Dù sao đi nữa, gương mặt của Giang Thành cũng không thuộc loại gương mặt đại chúng; nói cách khác, hắn có một gương mặt xuất sắc hơn rất nhiều người.
Nhưng có lẽ là thời gian đã qua lâu rồi, hẳn là 2 - 3 năm trước.
“Có lẽ là anh đã từng gặp anh ba của tôi.”
“Anh ba của cậu Giang là...?”
“Giang Phong.”
“Ồ... Giang Phong Ngư Hỏa, thì ra cậu là em trai của người đó.”
(Chú thích: Có lẽ là tác giả đã đặt cái tên Giang Phong Ngư Hỏa khi mượn ý tưởng từ câu thơ 'Giang phong, ngư hỏa đối sầu miên' trong bài thơ Phong Kiều Dạ Bạc của nhà thơ Trương Kế.)
Nghiêm Minh giật mình, đột nhiên hiểu ra nguồn gốc của cảm giác quen thuộc này.
Ngay lập tức, gã nhìn Giang Thành với biểu cảm đầy áy náy, sau đó vội vàng nói: “Xin lỗi! Tôi không nên nhắc đến chuyện này.”
“Không sao cả, anh ấy chỉ mất tích mà thôi.” Giang Thành cười thản nhiên, không quá xem nặng vấn đề.
Mấy người còn lại đều cảm thấy cái tên này hơi quen thuộc, thế nên bèn liếc mắt sang Nghiêm Minh.
Bất đắc dĩ, Nghiêm Minh đành phải lấy điện thoại di động của mình ra, tìm kiếm một tấm hình trên mạng rồi đưa cho mọi người xem thử.
Đó là một tấm vé vào cổng.
“Con gái của tôi là fan của cậu ấy, chỉ đáng tiếc là...”
Trên tấm vé có in bốn chữ “Giang Phong Ngư Hỏa”; hình nền chính là một mảnh bầu trời đầy sao chói lọi.
“Thì ra là anh ta.” Hoàng Sơn cũng nhận ra, “Chính là nhà Ảo thuật gia thiên tài kia. Hai năm trước, người ấy đã chết trong một màn ảo thuật thoát hiểm dưới lòng nước... Ặc... Khụ khụ... Là bị mất tích.”
Đó là một màn ma thuật trí mạng không thể được hoàn thành.
Sau đó, các hội nhóm fan hâm mộ của Giang Phong đã tốn rất nhiều tiền bạc để trục vớt cả đoạn sông dài mấy chục kilomet ấynhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được cái rương chìm dưới đáy nước kia.
Nhà Ảo thuật gia trẻ tuổi đẹp trai và đầy tài giỏi kia đã bốc hơi khỏi thế giới; có người nói, từ khi sự việc ấy xảy ra thì các ngôi sao trên bầu trời đều đã ảm đạm hơn rất nhiều.
Mặc dù đứng từ thành phố Wally thì không thể trông thấy các vì sao.
“Đừng nhắc đến chuyện này nữa, chúng ta nên tìm kiếm trong hai căn phòng trước mặt đi”
Giang Thành xé lớp giấy niêm phong trên căn phòng số 104 xuống.
Hắn cẩn thận sờ lên mặt giấy và nhận ra rằng, bụi bẩn dính trên lớp niêm phong này cực kỳ dày.
“Đã lâu lắm rồi mà chưa có ai mở căn phòng này ra. Nếu thật sự cất giấu một thi thể bên trong, vậy mùi thi thể thối rữa rất dễ tản mát ra xung quanh, trừ phi đã được xử lý trước, ví dụ như dùng màng bảo quản hoặc ướp chung với than hoạt tính...”
Giang Thành cũng không hy vọng gì vào hai căn phòng này.
“Trước kia, tôi từng xem qua một quyển tiểu thuyết trinh thám. Hung thủ đã nhét nạn nhân vào bên trong bức tường xi măng đấy.” Khương Tiểu Linh lơ đãng nhắc nhở một câu.
“Nếu thật sự là thế, vậy hành động kế tiếp của chúng ta sẽ gặp phải phiền toái rất lớn.” Hoàng Sơn gỡ lớp niêm phong của căn phòng số 203 xuống, “Bụi bẩn trên lớp giấy bên này cũng rất nhiều.”