• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hở, là loại đá sú mà bên Giáo hội sản xuất hàng loạt à?”

Cô bé nghiêm túc cầm viên ngọc nhỏ màu xám lên, tỏ vẻ vui mừng.

“Đưa luôn hộp gỗ chứa viên ngọc cho em đi, em đưa anh 2 hộp diêm.”

“Que diêm này của em có tác dụng gì?”

Giang Thành ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bé gái; hắn không muốn làm một cuộc buôn bán thua lỗ.

Cô bé mở hộp diêm ra, bên trong có tổng cộng 5 que diêm.

Theo góc nhìn thường thức hiện nay, rõ rang cô bé này không khác gì một gian thương cả. Không những thế, mà còn là loại gian thương xấu xa nhất đấy.

Cô bé cầm lấy một que diêm, trừng đôi mắt to vào Giang Thành, nói: “Loại diêm này có thể đốt cháy những vật không cháy được ở nhiệt độ và áp suất bình thường.”

“Ví dụ như…”

“Ví dụ như trong truyện ‘Boruto’, vừa đốt là có thể…”

“Nghiêm túc đi!”

“Đùa thôi mà, sao nghiêm túc thế.”

Cô bé bĩu môi, tùy tiện nhặt một viên đá lên.

Sau khi nhìn quanh rồi thấy không có ai ở đây cả, cô bé bèn lầm bầm, “Anh lại gần đây xíu, xem em làm tảng đá này bốc cháy nè.”

Kế tiếp, cô bé đốt một que diêm.

Một ngọn lửa đen xuất hiện chập chờn trong cơn gió lạnh.

Hòn đá thực sự bốc cháy lên...

“Ngọn lửa của em sẽ kéo dài bao lâu?” Giang Thành hỏi.

“Một phút.”

“Phạm vi là bao nhiêu?”

“Không lớn lắm.”

“Bé gian thương này, anh muốn 3 hộp. Không thì anh không mua.”

“OK luôn nha…” Cô bé nhún vai, “Lúc đầu, em còn tưởng rằng anh sẽ đòi 10 hộp, thế nên em mới báo giá 2 hộp trước, sau đó chờ anh trả giá lên 5 hộp thì bán luôn.”

“…”

Giang Thành cảm thấy mình còn quá non.

3 hộp, được 15 que diêm.

Không quá nhiều.

Nhưng Giang Thành chưa bao giờ định sử dụng viên ngọc của Giáo hội, thế nên cứ mua bán với cô bé này cũng chẳng lỗ lã gì.

Thực ra, Lữ quán Hoàng hôn bên kia cũng có vật phẩm Quỷ dị, nhưng Giang Thành không định để Lữ quán biết mình có quan hệ với Giáo hội.

Mua bán xong, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt bẩn thỉu của cô bé.

“Anh trai, mặc dù viên ngọc này có thể giúp người bình thường thức tỉnh năng lực Quỷ dị, nhưng kẻ ấy cũng sẽ bị Giáo hội đánh dấu vào thời điểm đó. Trừ phi có cơ duyên khác, không thì cả đời này sẽ chẳng bao giờ trốn thoát được bọn họ cả. Không những thế, ai mà xui xẻo thì còn bị tác dụng phụ nữa, và nếu viên ngọc nào có chất lượng càng cao thì xác suất gặp phải tác dụng phụ càng thấp.”

Cô bé nói đôi điều về tác dụng phụ của viên ngọc.

Một khi xuất hiện tác dụng phụ, người sử dụng hầu như sẽ biến thành một con quái vật xấu xí đầy máu me, sau đó sẽ bị Giáo hội thu nhặt về.

Sau khi bị thu nhặt về rồi được đưa đi đâu... thì không ai biết cả.

Dù sao đi nữa, Giáo hội chính là nguồn gốc của tất cả Quỷ dị trên thế giới này; bên trong tổ chức ấy tồn trữ rất nhiều bí mật.

“Cũng có người thức tỉnh được năng lực rất hùng mạnh, thế là miễn cưỡng áp chế được tác dụng phụ, nhưng suy cho cùng... Viên ngọc này thật sự là một cái bẫy chôn người.”

“Cảm ơn em đã nhắc nhở.”

“Cơ mà, em có liên quan gì đến họ đâu. Sau này nếu có cơ hội, anh nhớ tuồng thêm hàng từ Giáo hội nhé. Em sẽ còn tìm đến anh trong tương lai đấy.”

Cô bé cười dịu dàng, xòe tà váy nhỏ, chào theo đúng cung cách quý tộc rồi xoay người rời đi.

Giang Thành dửng dưng cất 3 hộp diêm vào túi; từ đầu đến cuối, hắn vẫn cảm thấy mình bị lỗ trong vụ làm ăn này.

Không lâu sau, trên đường đi taxi về nhà, điện thoại di động của Giang Thành nhận được một tin nhắn thông báo nhiệm vụ.

Rốt cuộc, một nhiệm vụ mới của Giáo hội cũng đã được công bố.

[Nhiệm vụ thứ 3: Lâu đài cổ trăm tuổi bị nguyền rủa.]

[Miêu tả nhiệm vụ: Tìm ra bảo tàng mà nhà họa sĩ để lại trong tòa lâu đài Black Stone. Thời hạn là 3 ngày. Nếu tìm ra được chân tướng bị ẩn giấu, sẽ được điểm cộng bổ sung.]

Vẫn là nội dung nhiệm vụ vô cùng giản lược.

Nhiệm vụ lần này còn có một dòng địa chỉ đính kèm.

Địa điểm vẫn là vùng ngoại ô.

Vì đang trên xe taxi, hắn quyết định nhờ bác tài lái thẳng đến địa chỉ vừa được nhận.

“Chú ơi, chuyển hướng đi ngoại ô nhé, vị trí này nè.”

“Được thôi.”

Bác tài xế không hỏi thêm gì, chỉ tập trung lái xe.

Vị trí tọa lạc của tòa lâu đài Black Stone rất hẻo lánh, thậm chí còn heo hút hơn homestay Lục Thủy lần trước.

Giang Thành từng nghe nói về tòa lâu đài này.

Tòa lâu đài cổ kính này đã được xây dựng mấy trăm năm. Trong khoảng thời gian đó, đã qua tay vô số chủ nhân rồi. Tuy nhiên, người ta đồn rằng, chẳng có vị chủ nhân nào sống yên ổn được cả. Có kẻ bị điên, có người bị tai nạn chết trẻ…

Cũng vì thế, cái nhãn mác “bị nguyền rủa” mới đính kèm vào tòa lâu đài Black Stone này.

“Chủ sở hữu hiện tại của nơi đây là Rhodes, một họa sĩ.”

Giang Thành tìm trên Internet để biết thêm thông tin chi tiết.

Rhodes chuyển đến tòa lâu đài ấy cách đây 18 năm; có rất nhiều tin đồn về ông ta…

“Có người đồn rằng, cô vợ của họa sĩ này chỉ vừa dọn vào ở không lâu là phát điên. Bên trong lâu đài, suốt ngày cứ nghe thấy âm thanh đập phá đồ vật.

Lại có kẻ bảo rằng, họa sĩ Rhodes ngoại tình với nữ trợ lý nên rêu rao là vợ mình bị tâm thần, viện cớ đó để thúc đẩy tiến trình ly hôn.”

Đây là 2 tin đồn bình thường nhất.

Ngoài ra, còn có một số tin đồn bất thường.

“Nghe bảo rằng, cô vợ của người họa sĩ ấy đã sinh ra một con quái vật trong tòa lâu đài. Vì vậy, cô ta không thể nào ra ngoài gặp gỡ mọi người được…”

Xã hội này luôn thích những kiểu đồn đoán bí ẩn và giật gân như vậy, thế nên những tin đồn kiểu này càng lúc càng lố bịch hơn.

Nhưng không thể phủ nhận một sự thật rằng, họa sĩ Rhodes đã biến mất.

Mất tích suốt 13 năm rồi.

Chỉ 2 năm sau khi đứa con của ông ta chào đời, nhà họa sĩ ấy không bao giờ xuất hiện trước công chúng nữa.

Về cô vợ và người nữ trợ lý của ông ta, trên internet cũng không có nhiều thông tin cho lắm.

Dường như hai kẻ đó cũng đã mất tích rồi.

Giang Thành tắt điện thoại, nhắm mắt trầm tư.

13 năm...

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ họa sĩ Rhodes đã chết, và xương cốt của ông ấy vẫn đang nằm trong tòa lâu đài cổ kính đó nhỉ?

Vậy, kho tàng sẽ là gì?

Hầu hết các kho tàng của họa sĩ thường là những bức tranh nổi tiếng.

Thông tin trên internet rất ít ỏi, đa phần đều ghi là họa sĩ này cũng thích sưu tầm những bức tranh nổi tiếng, nhưng hướng sưu tập rất lộn xộn - dường như không hề có đam mê đặc biệt với bất cứ một tác phẩm nào cả.

Về lời nguyền của tòa lâu đài kia…

Giang Thành nghĩ đến vấn đề mà Hứa Mặc từng tiết lộ.

“Khi trước, Hứa Mặc từng nói rằng, ở vòng nhiệm vụ thứ 3 sẽ xuất hiện một sinh vật Quỷ dị.”

...

3:00 chiều.

Hắn đã đến lâu đài Black Stone.

Bầu trời ở vùng ngoại ô rất u ám, xung quanh tối tăm, thiếu vắng đi ánh thái Dương nơi nội thành.

Tòa lâu đài cổ nằm cách con đường chính không quá xa, chỉ bị ngăn cách bởi một mảng cỏ khô vàng cao đến đầu gối.

Giang Thành đứng bên vệ đường, nghiêm túc quan sát toàn bộ tòa lâu đài.

“Cổ xưa, im lặng một cách đầy chết chóc.”

Đây là ấn tượng đầu tiên của hắn về tòa lâu đài.

Trông không khác gì một bức tranh minh họa trong các câu chuyện cổ tích hắc ám.

Vô số bụi gai và dây tường vi bao phủ khắp các bức tường của tòa lâu đài cổ kính này. Những bức tường bằng đá màu xám bên ngoài đã bị phong hóa bởi năm tháng, trong khi đám dây leo màu đen tím dày đặc đang rủ mình trước những ô cửa sổ cũ kỹ.

Có vài con quạ đen đứng gờ tường ẩm ướt và lạnh lẽo trên cao, dõi đôi mắt chết chóc mà nhìn chằm chằm vào khách bộ hành phía dưới.

Xung quanh tòa lâu đài cũng không có loại kiến trúc mà người ta hay gọi là tường thành bao quanh.

Cánh cổng đen tuyền hướng thẳng ra đường chính; bậc tam cấp phía trước phủ một lớp rêu đen ướt sũng.

“18 năm trước, tại sao họa sĩ Rhodes lại chuyển đến sống tại một địa phương quỷ quái như này?”

Giang Thành nhìn quanh, phát hiện nơi này đúng là có thể gọi bằng cụm từ “rừng núi hoang vu”.

Địa điểm này đã chếch hẳn sang thành phố bên cạnh.

Hiện tại, do sương mù dày đặc, về cơ bản là không có phương tiện giao thông nào chạy ra khỏi thành phố cả, thế nên đường phố cũng rất yên tĩnh.

“Thích yên tĩnh à? Để lấy cảm hứng sáng tác ư? Hay gã họa sĩ này là một kẻ quái gở?”

Thông tin trên mạng không đưa ra quá nhiều chi tiết.

Cần phải phỏng đoán mọi thứ.

Trong lúc Giang Thành đang nghĩ ngợi, lại có một chiếc taxi khác chạy đến.

“Cậu Giang, không ngờ lần này chúng ta lại được phân công vào cùng một nhiệm vụ!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng Giang Thành.

Chính là Nghiêm Minh.

Gã luật sư mà hắn từng quen ở nhiệm vụ vòng thứ hai.

Giang Thành xoay lại, chuyển thành vẻ mặt tươi cười.

“Anh Nghiêm, đã lâu không gặp.”

“Không lâu lắm đâu, mới vài ngày mà thôi.”

Nghiêm Minh tiến tới, ôm chặt lấy Giang Thành theo một kiểu rất 'xã giao.'

Nỗi vui mừng trong gã dường như sắp được thực thể hoá luôn.

Vòng chơi này, chắc chắn có khả năng sống sót rồi!

Về phần Giang Thành, hắn nhận ra ba lô của Nghiêm Minh còn to hơn vòng chơi lần trước nữa.

Rõ ràng, Nghiêm Mình lần này lại mang theo càng nhiều công cụ hơn.

“Cậu Giang, không ngờ lần này cậu lại là người đầu tiên tới đây.”

“Tôi cũng vừa mới tới thôi.”

Hai người vừa nói chuyện, vừa giẫm lên mặt cỏ dại vàng úa để tiến đến toà lâu đài cổ.

Cánh cổng của khối kiến trúc này trông rất hoành tráng và nặng nề khi đến gần.

Giang Thành bước lên bậc tam cấp trơn trượt, đưa tay chạm vào cánh cổng.

“Một dạng kim loại nào đó, màu xám đen, lạnh lẽo, đã trải qua mấy trăm năm mà không hề bị rỉ sét.”

Giang Thành thầm suy nghĩ về những dạng kim loại mà hắn biết.

“Cũng có thể là một đời chủ nhân nào đó từng đổi một cánh cổng mới.” Nghiêm Minh nói.

“Cũng có lý.” Giang Thành gật đầu.

“Cậu Giang, chúng ta vào trong luôn à?” Lần này, Nghiêm Minh quyết định bám sát theo Giang Thành, “Hai người chúng ta đến sớm nhất. Nếu may mắn, biết đâu có thể sớm phát hiện ra chân tướng ẩn giấu nhỉ?”

“Vậy cũng được.”

Sớm muộn gì cũng phải đi vào cơ mà.

Giang Thành chuẩn bị đẩy cánh cổng bên phải, còn Nghiêm Minh đẩy cánh cổng bên trái.

“Anh Nghiêm, tiến tới gần cánh cửa đi. Tôi lo là bên trong có cơ quan hay bẫy rập nào đó.” Giang Thành nhắc nhở.

“Ừ.”

Nghiêm Minh xê dịch dần về phía bên trái.

Hai người nhìn nhau, rồi cùng nhau đẩy cổng.

“Hửm?... Cũng không nặng lắm.” Nghiêm Minh kinh ngạc.

Giang Thành cũng vậy.

Cánh cổng sắt này rất cao; không những thế, dựa theo những gì được miêu tả trên internet và trong nội dung nhiệm vụ, có lẽ lớp cổng này đã hơn 10 năm chưa từng bị đẩy ra rồi mà.

Nhưng cả hai lại mở nó ra dễ dàng vào ngay lúc này?

Cánh cổng sắt đã hé thành một khe hở, rộng chừng hai ngón tay.

Nhưng Giang Thành nhanh chóng nhận ra một vấn đề.

“Anh Nghiêm, dừng lại ngay! Bên trong đang có người dựa vào cánh cửa!”

“Cái gì?”

Nghiêm Minh sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của Giang Thành.

Tất cả những gì mà gã thấy là một chất lỏng sền sệt màu đỏ tươi đang chảy ra từ khe cửa.

“Anh Nghiêm, hình như tôi không phải là người đầu tiên đến đây.”

Giang Thành đẩy toàn bộ cánh cổng bên phải ra.

Ánh sáng yếu ớt bên ngoài chiếu qua phần không gian bên phải, rọi vào khoảng trống tối tăm bên trong tòa lâu đài.

Kẻ đang ở bên trong kia...

Hay nói đúng hơn - là xác chết kia - vì bị ngoại lực tác động mà ngã đổ sang bên trái.

Giang Thành đeo găng tay vào, ngồi xổm xuống, quan sát nhanh thi thể này.

“Là đàn ông, khoảng 30 tuổi, chết vì chấn thương sọ não. Anh ta bị một vật cứng nào đó đập vào đầu và chết ngay trước khi chúng ta đến... Thi thể của anh ta được đặt ngay cổng chính, có lẽ là để người bên ngoài vừa mở cửa ra là thấy ngay.”

“Ý cậu là, người này chỉ vừa mới tử vong chưa được bao lâu?”

Nghiêm Minh liếc nhìn khoảng không gian yên tĩnh, u ám bên trong toà lâu đài, thầm cảm thấy hơi lo lắng.

“Đúng vậy, hơn nữa...” Giang Thành vươn tay, sờ xuống sàn nhà lạnh lẽo, “Anh Nghiêm, lúc chúng ta đẩy mở cổng vừa rồi, không hề có một hạt bụi nào rơi xuống, mà sàn nhà bên trong toà lâu đài này cũng rất sạch sẽ.”

“Cậu Giang, theo cậu thì tại sao lại như vậy?” Nghiêm Minh bỗng dưng cảm thấy sởn gai ốc, “Trên internet đồn rằng...”

“Thông tin giả mạo trên internet nhiều lắm. Không những thế, không chỉ riêng câu chuyện về cô vợ và đứa con của tay hoạ sĩ kia, mà còn có nhiều tin đồn về người nữ trợ lý nữa. Nhưng tổng kết lại, chẳng có thông tin nào chứng thực được sự sống chết của những người liên quan đó cả.”

Nhiệm vụ yêu cầu bọn họ phải tìm ra kho báu mà gã họa sĩ để lại.

Xét theo nghĩa đen, có lẽ gã họa sĩ ấy đã chết rồi.

Ngay cả khi ông ta không chết, vậy cũng không còn ở trong toà lâu đài này nữa.

“Thật phiền phức.”

Nghiêm Minh liếc nhìn thi thể trên mặt đất.

“Có vẻ như những người sống trong toà lâu đài này không chào đón chúng ta, mà còn…” Nghiêm Minh đột nhiên nhớ đến truyền thuyết về lâu đài cổ Black Stone cùng những gì mà Hứa Mắc đã nói lần trước, “Có lẽ những sinh vật đang sống ở đây chính là…”

==========

Lời Dịch giả: Các bạn đọc thân mến, đã đủ 50 chương roài... Từ chương sau, mình xin phép được bật chức năng khoá chương, nghĩa là cần phải mở Vip để đọc ạ. Về cơ bản, mình dịch chậm, ai đọc từng chương được thì đọc, không thì chờ nào ra nhiều cả trăm chương rồi đọc nhé.

Mình không dịch giống như những team dịch chuyên nghiệp khác, nên chuyện bạo chương thường xuyên là khum thể. Cảm ơn mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK